Đêm dài vật vã, bụng đói cồn cào,
Thân gầy run rẩy, kêu gào xót xa.
Ai đó đi ngang, xin hãy mở lòng,
Cho một bữa cơm, xoa dịu nỗi lòng.
Từng cơn đau thắt, chẳng thể cầm lâu,
Cơ thể suy kiệt, sức lực chẳng còn.
Cội rễ cuộc đời, là những bữa ăn,
Mà giờ nghèo đói, chẳng còn đủ đầy.
Đói vã mồ hôi...