Hoàng Trung
Nhân Viên
Tôi vô cùng bàng hoàng khi chồng tôi, Anh Khoa, nài nỉ cho em trai anh, Anh Dũng, đến sống cùng chúng tôi vào 1 giờ sáng đêm tân hôn.
"Anh biết không đúng lúc, nhưng Dũng vừa mất việc và không có tiền thuê nhà," Khoa nói với giọng cầu khẩn. "Nó đã chuyển cho chúng ta 50 triệu tiền mừng cưới, và chúng ta có thể giúp nó trong giờ khó khăn thì sao?"
Tâm trí tôi quay cuồng. Tôi vừa kết hôn chưa đầy một giờ, và suy nghĩ về việc có thêm một người nữa sống cùng chúng tôi khiến tôi vô cùng lo lắng. Tôi luôn ước mơ có một tổ ấm riêng tư, chỉ có hai chúng tôi.
Nhưng tôi cũng biết rằng Dũng đang gặp khó khăn, và anh ấy đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều về mặt tài chính. Tôi miễn cưỡng đồng ý cho phép anh ấy ở lại tạm thời, nhưng chỉ trong thời gian ngắn.
Ngày hôm sau, Dũng chuyển đến. Anh ấy là một chàng trai trẻ, thân thiện và tử tế, nhưng sự hiện diện của anh ấy trong nhà chúng tôi làm tôi cảm thấy xa lạ. Khoa dành nhiều thời gian cho Dũng, chơi game và nói chuyện với anh ấy. Tôi cảm thấy như mình không còn là trọng tâm trong cuộc sống của Khoa nữa.
Tệ hơn nữa, Dũng thường xuyên mượn tiền chúng tôi để chi trả các chi phí khác nhau, và anh ấy thường không trả lại đúng hạn. Điều này gây căng thẳng cho mối quan hệ của tôi với Khoa. Tôi cảm thấy như chúng tôi đang nuôi nấng một đứa trẻ khác, thay vì xây dựng tổ ấm của riêng mình.
Những ngày trôi qua, sự căng thẳng giữa tôi và Khoa ngày càng tăng. Anh ấy đổ lỗi cho tôi vì không chào đón Dũng đúng mực, còn tôi thì trách anh ấy đã ưu tiên anh trai hơn tôi.
Cuối cùng, sau ba tháng sống chung khó khăn, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi yêu Khoa hết lòng, nhưng tôi cần có một cuộc hôn nhân riêng tư và ổn định. Tôi đã thẳng thắn bày tỏ mối quan tâm của mình với Khoa, và cuối cùng anh ấy đã hiểu.
Dũng chuyển đi ngay sau đó, và tôi và Khoa cuối cùng đã có thể xây dựng mối quan hệ của chúng tôi mà không có bất kỳ yếu tố bên ngoài nào cản trở. Chúng tôi đã học được một bài học quý giá về việc đặt ưu tiên và bảo vệ cuộc hôn nhân của mình.
"Anh biết không đúng lúc, nhưng Dũng vừa mất việc và không có tiền thuê nhà," Khoa nói với giọng cầu khẩn. "Nó đã chuyển cho chúng ta 50 triệu tiền mừng cưới, và chúng ta có thể giúp nó trong giờ khó khăn thì sao?"
Tâm trí tôi quay cuồng. Tôi vừa kết hôn chưa đầy một giờ, và suy nghĩ về việc có thêm một người nữa sống cùng chúng tôi khiến tôi vô cùng lo lắng. Tôi luôn ước mơ có một tổ ấm riêng tư, chỉ có hai chúng tôi.
Nhưng tôi cũng biết rằng Dũng đang gặp khó khăn, và anh ấy đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều về mặt tài chính. Tôi miễn cưỡng đồng ý cho phép anh ấy ở lại tạm thời, nhưng chỉ trong thời gian ngắn.
Ngày hôm sau, Dũng chuyển đến. Anh ấy là một chàng trai trẻ, thân thiện và tử tế, nhưng sự hiện diện của anh ấy trong nhà chúng tôi làm tôi cảm thấy xa lạ. Khoa dành nhiều thời gian cho Dũng, chơi game và nói chuyện với anh ấy. Tôi cảm thấy như mình không còn là trọng tâm trong cuộc sống của Khoa nữa.
Tệ hơn nữa, Dũng thường xuyên mượn tiền chúng tôi để chi trả các chi phí khác nhau, và anh ấy thường không trả lại đúng hạn. Điều này gây căng thẳng cho mối quan hệ của tôi với Khoa. Tôi cảm thấy như chúng tôi đang nuôi nấng một đứa trẻ khác, thay vì xây dựng tổ ấm của riêng mình.
Những ngày trôi qua, sự căng thẳng giữa tôi và Khoa ngày càng tăng. Anh ấy đổ lỗi cho tôi vì không chào đón Dũng đúng mực, còn tôi thì trách anh ấy đã ưu tiên anh trai hơn tôi.
Cuối cùng, sau ba tháng sống chung khó khăn, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi yêu Khoa hết lòng, nhưng tôi cần có một cuộc hôn nhân riêng tư và ổn định. Tôi đã thẳng thắn bày tỏ mối quan tâm của mình với Khoa, và cuối cùng anh ấy đã hiểu.
Dũng chuyển đi ngay sau đó, và tôi và Khoa cuối cùng đã có thể xây dựng mối quan hệ của chúng tôi mà không có bất kỳ yếu tố bên ngoài nào cản trở. Chúng tôi đã học được một bài học quý giá về việc đặt ưu tiên và bảo vệ cuộc hôn nhân của mình.