Triệu Tử Long
Nhân Viên
"Nói về nỗi ám ảnh nuôi con gần nhà đàn chó, mèo, hẳn tôi phải kể về 8 năm sống trong sự kìm kẹp. Ngôi nhà nhỏ của chúng tôi nằm cạnh một khu đất rộng, nơi hàng xóm lập dị nuôi gần 100 con chó mèo khác nhau.
Vào những ngày đầu, tiếng sủa và kêu meo meo không ngừng khiến tôi phát điên. Hàng chục chú chó lao tới hàng rào, giương nanh và sủa như điên khi chúng tôi cố gắng đi dạo. Đàn mèo thì không kém cạnh, rình rập sau những bụi cây và tấn công bất ngờ vào chân tôi.
Nỗi sợ hãi cứ lớn dần theo từng ngày, khiến tôi không dám bồng con ra ngoài. Mỗi lần chúng tôi cố gắng đi dạo, tiếng sủa dữ dội của đàn chó sẽ khiến đứa trẻ khóc thét lên, và tôi thì run rẩy không kiểm soát.
Tôi đã nhiều lần phàn nàn với hàng xóm, nhưng họ chỉ khịt mũi và từ chối làm bất cứ điều gì. Họ tuyên bố rằng họ có quyền nuôi bao nhiêu vật nuôi tùy thích. Sự thờ ơ của họ khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.
Những năm tháng sau đó, sự giam cầm trong nhà trở thành một nỗi kinh hoàng thường trực. Tôi không thể đưa con đi công viên hay thậm chí là ra khỏi nhà vì nỗi sợ hãi. Con tôi lớn lên mà chưa từng biết đến cảm giác chạy nhảy ngoài trời.
Nhưng một ngày, mọi chuyện đã thay đổi. Tôi quyết định không chịu đựng thêm nữa. Tôi gọi cho hội bảo vệ động vật địa phương, và họ đã can thiệp vào vụ việc. Sau một cuộc kiểm tra, họ phát hiện ra rằng đàn chó mèo này không được tiêm phòng và không được chăm sóc đầy đủ.
Hàng xóm của chúng tôi bị đe dọa phải giảm số lượng vật nuôi hoặc phải đối mặt với các hành động pháp lý. Dưới áp lực, họ đã miễn cưỡng chuyển hầu hết đàn chó mèo đến các nơi trú ẩn.
Lần đầu tiên sau 8 năm dài, tôi có thể bế con ra ngoài mà không lo lắng. Tiếng sủa và kêu meo meo chỉ còn là một ký ức xa vời. Cuối cùng, chúng tôi đã tự do."
Vào những ngày đầu, tiếng sủa và kêu meo meo không ngừng khiến tôi phát điên. Hàng chục chú chó lao tới hàng rào, giương nanh và sủa như điên khi chúng tôi cố gắng đi dạo. Đàn mèo thì không kém cạnh, rình rập sau những bụi cây và tấn công bất ngờ vào chân tôi.
Nỗi sợ hãi cứ lớn dần theo từng ngày, khiến tôi không dám bồng con ra ngoài. Mỗi lần chúng tôi cố gắng đi dạo, tiếng sủa dữ dội của đàn chó sẽ khiến đứa trẻ khóc thét lên, và tôi thì run rẩy không kiểm soát.
Tôi đã nhiều lần phàn nàn với hàng xóm, nhưng họ chỉ khịt mũi và từ chối làm bất cứ điều gì. Họ tuyên bố rằng họ có quyền nuôi bao nhiêu vật nuôi tùy thích. Sự thờ ơ của họ khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.
Những năm tháng sau đó, sự giam cầm trong nhà trở thành một nỗi kinh hoàng thường trực. Tôi không thể đưa con đi công viên hay thậm chí là ra khỏi nhà vì nỗi sợ hãi. Con tôi lớn lên mà chưa từng biết đến cảm giác chạy nhảy ngoài trời.
Nhưng một ngày, mọi chuyện đã thay đổi. Tôi quyết định không chịu đựng thêm nữa. Tôi gọi cho hội bảo vệ động vật địa phương, và họ đã can thiệp vào vụ việc. Sau một cuộc kiểm tra, họ phát hiện ra rằng đàn chó mèo này không được tiêm phòng và không được chăm sóc đầy đủ.
Hàng xóm của chúng tôi bị đe dọa phải giảm số lượng vật nuôi hoặc phải đối mặt với các hành động pháp lý. Dưới áp lực, họ đã miễn cưỡng chuyển hầu hết đàn chó mèo đến các nơi trú ẩn.
Lần đầu tiên sau 8 năm dài, tôi có thể bế con ra ngoài mà không lo lắng. Tiếng sủa và kêu meo meo chỉ còn là một ký ức xa vời. Cuối cùng, chúng tôi đã tự do."