Nguyễn Vinh
Nhân Viên
Trong một buổi sáng se lạnh, khi nắng vàng vừa hé rạng, đàn vịt quay bảy chú gồm Cạc Cạc, Lạch Bạch, Quạc Quạc, Quác Quác, Tít Tít, Tí Tí và Vịt Lão Đại đã lóc cóc tập hợp thành hàng, chuẩn bị đi đám cưới của cô vịt út trong làng.
Thế nhưng, không giống như những chú vịt khác với bộ lông rực rỡ và dáng đi uyển chuyển, bảy chú vịt quay lại mang trên mình một vẻ ngoài thê thảm. Bị nướng chín vàng ươm, da chúng trở nên khô cứng, lông vũ cháy xém còn tỏa ra mùi thơm ngai ngái.
Với đầu cúi gằm xuống, chúng lầm lũi tiến bước trên con đường làng. Mỗi bước đi của chúng đều nặng nề, như thể đang gánh trên vai một nỗi tủi hổ sâu sắc. Dọc đường, những chú vịt khác đều tránh ra, không muốn lại gần nhóm "vịt xấu xí" này.
Thấy vậy, Cạc Cạc, con vịt đầu đàn, cất tiếng hỏi: "Này các bạn, tại sao ai cũng nhìn chúng ta như vậy?"
"Vì chúng ta xấu xí, Cạc Cạc", Vịt Lão Đại trả lời buồn bã. "Chúng ta không còn giống những chú vịt khác nữa. Chúng ta đã bị nướng chín rồi."
Một bầu không khí u ám bao trùm lấy cả đám. Chúng cứ thế tiếp tục di chuyển, bầu bạn duy nhất của chúng chỉ còn là những tiếng kêu xào xạc phát ra từ lớp da khô cứng của mỗi chú.
Khi đến nơi, đám cưới của cô vịt út đang diễn ra náo nhiệt. Nh nhạc du dương, vịt con ríu rít, mọi người vui vẻ chúc mừng đôi uyên ương.
Bảy chú vịt quay đứng ở một góc, nhìn vào cảnh tượng trước mắt với đôi mắt đượm buồn. Chúng không được phép vào trong vì sự xuất hiện của chúng sẽ làm hỏng bầu không khí của bữa tiệc.
Đứng bên ngoài, chúng nghe thấy tiếng cười nói rộn rã, tiếng nhạc vui tươi. Những âm thanh đó như một lời nhắc nhở phũ phàng về sự khác biệt giữa chúng với những chú vịt khác.
Với những bước chân nặng nề, chúng quay trở lại con đường cũ, để lại sau lưng đám cưới của cô vịt út. Chúng một lần nữa phải đối mặt với cái nhìn xa lánh của cả làng. Nhưng lần này, chúng đã hiểu rằng, sự xấu xí của chúng không nằm ở vẻ ngoài, mà là ở sự cô đơn và lạc lõng mà chúng cảm nhận được trong tim.
Thế nhưng, không giống như những chú vịt khác với bộ lông rực rỡ và dáng đi uyển chuyển, bảy chú vịt quay lại mang trên mình một vẻ ngoài thê thảm. Bị nướng chín vàng ươm, da chúng trở nên khô cứng, lông vũ cháy xém còn tỏa ra mùi thơm ngai ngái.
Với đầu cúi gằm xuống, chúng lầm lũi tiến bước trên con đường làng. Mỗi bước đi của chúng đều nặng nề, như thể đang gánh trên vai một nỗi tủi hổ sâu sắc. Dọc đường, những chú vịt khác đều tránh ra, không muốn lại gần nhóm "vịt xấu xí" này.
Thấy vậy, Cạc Cạc, con vịt đầu đàn, cất tiếng hỏi: "Này các bạn, tại sao ai cũng nhìn chúng ta như vậy?"
"Vì chúng ta xấu xí, Cạc Cạc", Vịt Lão Đại trả lời buồn bã. "Chúng ta không còn giống những chú vịt khác nữa. Chúng ta đã bị nướng chín rồi."
Một bầu không khí u ám bao trùm lấy cả đám. Chúng cứ thế tiếp tục di chuyển, bầu bạn duy nhất của chúng chỉ còn là những tiếng kêu xào xạc phát ra từ lớp da khô cứng của mỗi chú.
Khi đến nơi, đám cưới của cô vịt út đang diễn ra náo nhiệt. Nh nhạc du dương, vịt con ríu rít, mọi người vui vẻ chúc mừng đôi uyên ương.
Bảy chú vịt quay đứng ở một góc, nhìn vào cảnh tượng trước mắt với đôi mắt đượm buồn. Chúng không được phép vào trong vì sự xuất hiện của chúng sẽ làm hỏng bầu không khí của bữa tiệc.
Đứng bên ngoài, chúng nghe thấy tiếng cười nói rộn rã, tiếng nhạc vui tươi. Những âm thanh đó như một lời nhắc nhở phũ phàng về sự khác biệt giữa chúng với những chú vịt khác.
Với những bước chân nặng nề, chúng quay trở lại con đường cũ, để lại sau lưng đám cưới của cô vịt út. Chúng một lần nữa phải đối mặt với cái nhìn xa lánh của cả làng. Nhưng lần này, chúng đã hiểu rằng, sự xấu xí của chúng không nằm ở vẻ ngoài, mà là ở sự cô đơn và lạc lõng mà chúng cảm nhận được trong tim.