Trong buổi sáng se lạnh, khi màn sương buổi sớm còn bao phủ cả khu làng, bảy chú vịt quay bất đắc dĩ phải cúi mặt đi đám. Chúng không phải người của gia đình quá cố, nhưng do số phận trớ trêu, chúng tình cờ bị lạc vào đoàn người đi đưa tang.
Những chú vịt tội nghiệp lầm lũi cúi mặt, cố gắng hòa nhập vào đoàn đưa tang. Tuy nhiên, sự hiện diện của chúng vô cùng kỳ quặc và khiến những người tham dự không khỏi ngạc nhiên và khó chịu.
Đám đông nhìn chúng với ánh mắt thương hại và khinh thường. Có người thì thầm: "Lạ thật, sao đám vịt này lại đi đám?" Người khác lại lắc đầu chế nhạo: "Đám vịt ngu ngốc, không biết xấu hổ."
Bất chấp sự đối xử khắc nghiệt, bảy chú vịt vẫn kiên trì bước đi. Chúng không biết mình nên ở đâu hay làm như thế nào. Đau buồn và xấu hổ ngập tràn trong đôi mắt chúng.
Khi đoàn đưa tang đi qua một cánh đồng, chúng bắt gặp một bầy cò đang sải cánh bay lượn trên bầu trời. Sự tương phản giữa sự thanh thoát, nhẹ nhàng của những chú cò với thân hình nặng nề, buồn bã của những chú vịt thật nực cười.
Đám đông nhạo báng chúng thậm tệ hơn. Tiếng cười và chế giễu nổ ra khắp nơi. Bảy chú vịt quay càng cúi mặt thấp hơn, cảm thấy đau đớn và tủi nhục.
Cuối cùng, khi đoàn đưa tang đến nghĩa trang, những chú vịt quay lẻ loi lết vào một góc. Chúng tránh xa những người khác, cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình.
Đám tang kết thúc, người ta bắt đầu lục tục ra về. Nhưng bảy chú vịt quay vẫn nán lại, không biết đi đâu. Chúng lang thang vô định trong nghĩa trang, cảm thấy lạc lõng và cô đơn.
Khi hoàng hôn buông xuống, những chú vịt quay mệt mỏi rã rời. Chúng cuộn tròn bên nhau trên một ngôi mộ lạnh lẽo, tìm kiếm sự an ủi trong bóng tối.
Những chú vịt tội nghiệp lầm lũi cúi mặt, cố gắng hòa nhập vào đoàn đưa tang. Tuy nhiên, sự hiện diện của chúng vô cùng kỳ quặc và khiến những người tham dự không khỏi ngạc nhiên và khó chịu.
Đám đông nhìn chúng với ánh mắt thương hại và khinh thường. Có người thì thầm: "Lạ thật, sao đám vịt này lại đi đám?" Người khác lại lắc đầu chế nhạo: "Đám vịt ngu ngốc, không biết xấu hổ."
Bất chấp sự đối xử khắc nghiệt, bảy chú vịt vẫn kiên trì bước đi. Chúng không biết mình nên ở đâu hay làm như thế nào. Đau buồn và xấu hổ ngập tràn trong đôi mắt chúng.
Khi đoàn đưa tang đi qua một cánh đồng, chúng bắt gặp một bầy cò đang sải cánh bay lượn trên bầu trời. Sự tương phản giữa sự thanh thoát, nhẹ nhàng của những chú cò với thân hình nặng nề, buồn bã của những chú vịt thật nực cười.
Đám đông nhạo báng chúng thậm tệ hơn. Tiếng cười và chế giễu nổ ra khắp nơi. Bảy chú vịt quay càng cúi mặt thấp hơn, cảm thấy đau đớn và tủi nhục.
Cuối cùng, khi đoàn đưa tang đến nghĩa trang, những chú vịt quay lẻ loi lết vào một góc. Chúng tránh xa những người khác, cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình.
Đám tang kết thúc, người ta bắt đầu lục tục ra về. Nhưng bảy chú vịt quay vẫn nán lại, không biết đi đâu. Chúng lang thang vô định trong nghĩa trang, cảm thấy lạc lõng và cô đơn.
Khi hoàng hôn buông xuống, những chú vịt quay mệt mỏi rã rời. Chúng cuộn tròn bên nhau trên một ngôi mộ lạnh lẽo, tìm kiếm sự an ủi trong bóng tối.