tranhamy384
Nhân Viên
Trong màn sương mù của sự kiệt quệ, một tiếng thở dài thườn thượt thoát khỏi lồng ngực nặng trĩu. "Anh mệt rồi!", anh thì thầm, đôi mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô định.
Anh đã kiên cường chịu đựng những gánh nặng của cuộc sống, từng miếng một, như một cỗ máy không biết mệt mỏi. Nhưng giờ đây, bánh răng bắt đầu kêu cót két, đe dọa sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Những giấc ngủ đêm chập chờn, nhuốm màu những cơn ác mộng ám ảnh. Mỗi sáng thức giấc, anh cảm thấy nặng nề hơn ngày hôm trước. Gánh nặng công việc, áp lực gia đình và những mối lo toan đã nghiền nát linh hồn anh.
Động lực từng hừng hực trong anh giờ chỉ còn là một đốm lửa yếu ớt, sắp tắt lịm. Anh nhìn thấy chính mình như một con tàu bị mắc kẹt trên biển, không thể tiến hay lui.
Đã đến lúc anh phải dừng lại, không phải vì anh yếu đuối hay bỏ cuộc, mà vì anh đã đến giới hạn của bản thân. Anh cần phải thở, cần phải sắp xếp lại những mảnh vỡ của mình.
Trong khoảnh khắc đó, một quyết định táo bạo len lỏi vào tâm trí anh. Anh sẽ bước ra khỏi vòng xoáy đó, dù điều đó có nghĩa là phải hy sinh những thứ anh từng nắm giữ. Anh mệt rồi, và đã đến lúc anh đặt ưu tiên cho hạnh phúc của chính mình.
Vì vậy, với một tiếng thở dài, anh nói: "Đến lúc anh dừng lại ở đây thôi!"
Anh đã kiên cường chịu đựng những gánh nặng của cuộc sống, từng miếng một, như một cỗ máy không biết mệt mỏi. Nhưng giờ đây, bánh răng bắt đầu kêu cót két, đe dọa sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Những giấc ngủ đêm chập chờn, nhuốm màu những cơn ác mộng ám ảnh. Mỗi sáng thức giấc, anh cảm thấy nặng nề hơn ngày hôm trước. Gánh nặng công việc, áp lực gia đình và những mối lo toan đã nghiền nát linh hồn anh.
Động lực từng hừng hực trong anh giờ chỉ còn là một đốm lửa yếu ớt, sắp tắt lịm. Anh nhìn thấy chính mình như một con tàu bị mắc kẹt trên biển, không thể tiến hay lui.
Đã đến lúc anh phải dừng lại, không phải vì anh yếu đuối hay bỏ cuộc, mà vì anh đã đến giới hạn của bản thân. Anh cần phải thở, cần phải sắp xếp lại những mảnh vỡ của mình.
Trong khoảnh khắc đó, một quyết định táo bạo len lỏi vào tâm trí anh. Anh sẽ bước ra khỏi vòng xoáy đó, dù điều đó có nghĩa là phải hy sinh những thứ anh từng nắm giữ. Anh mệt rồi, và đã đến lúc anh đặt ưu tiên cho hạnh phúc của chính mình.
Vì vậy, với một tiếng thở dài, anh nói: "Đến lúc anh dừng lại ở đây thôi!"