Trên đồng cỏ xanh mướt, nơi đàn bò ung dung gặm cỏ, có một chú bò đỏ nổi bật giữa đám đông. Bộ lông đỏ rực của nó thu hút mọi ánh nhìn, khiến chú ta trở nên kiêu hãnh và ngạo nghễ.
Nhưng ẩn sau vẻ ngoài tự tin ấy, Bò Đỏ mang một nỗi buồn thầm kín. Bố của chú, một con bò già yếu, nằm liệt trên một góc đồng cỏ xa xôi. Nước mắt của người cha già chảy dài trên khuôn mặt nhăn nheo, nhưng đã sớm khô lại vì cái nắng gay gắt. Bò Đỏ biết rằng thời gian của bố mình không còn nhiều nữa.
Mặc dù trái tim đau đớn, Bò Đỏ vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt cha. Chú ta ngẩng cao đầu, đôi sừng cong vút như một biểu tượng của sự kiêu hãnh. Chú ta muốn cha biết rằng mình vẫn ổn, rằng mình có thể tự chăm sóc bản thân.
Nhưng sâu thẳm trong lòng, Bò Đỏ biết rằng sự ngạo nghễ ấy chỉ là một lớp vỏ mỏng che giấu đi nỗi buồn sâu sắc. Nước mắt của chú đã sớm cạn kiệt, thay vào đó là một nỗi trống rỗng vô tận.
Khi hoàng hôn buông xuống, Bò Đỏ lặng lẽ rời khỏi đồng cỏ, tìm đến nơi cha mình nằm. Người cha già nhìn con trai mình bằng đôi mắt đẫm lệ, nhưng đôi môi chỉ mấp máy mà không thể nói nên lời. Bò Đỏ quỳ xuống cạnh cha, dựa đầu vào vai ông.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi sự ngạo nghễ vụt tan, thay vào đó là một tình yêu và nỗi buồn vô bờ bến. Nước mắt của Bò Đỏ cuối cùng cũng tuôn trào, hòa cùng những giọt nước mắt đã khô trên khuôn mặt cha già.
Và khi màn đêm buông xuống, người ta thấy Bò Đỏ vẫn ngồi đó, đầu tựa vào vai người cha đã khuất, khóc không ra nước mắt vì nỗi đau quá lớn đã khiến trái tim chú ta tê liệt.
Nhưng ẩn sau vẻ ngoài tự tin ấy, Bò Đỏ mang một nỗi buồn thầm kín. Bố của chú, một con bò già yếu, nằm liệt trên một góc đồng cỏ xa xôi. Nước mắt của người cha già chảy dài trên khuôn mặt nhăn nheo, nhưng đã sớm khô lại vì cái nắng gay gắt. Bò Đỏ biết rằng thời gian của bố mình không còn nhiều nữa.
Mặc dù trái tim đau đớn, Bò Đỏ vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt cha. Chú ta ngẩng cao đầu, đôi sừng cong vút như một biểu tượng của sự kiêu hãnh. Chú ta muốn cha biết rằng mình vẫn ổn, rằng mình có thể tự chăm sóc bản thân.
Nhưng sâu thẳm trong lòng, Bò Đỏ biết rằng sự ngạo nghễ ấy chỉ là một lớp vỏ mỏng che giấu đi nỗi buồn sâu sắc. Nước mắt của chú đã sớm cạn kiệt, thay vào đó là một nỗi trống rỗng vô tận.
Khi hoàng hôn buông xuống, Bò Đỏ lặng lẽ rời khỏi đồng cỏ, tìm đến nơi cha mình nằm. Người cha già nhìn con trai mình bằng đôi mắt đẫm lệ, nhưng đôi môi chỉ mấp máy mà không thể nói nên lời. Bò Đỏ quỳ xuống cạnh cha, dựa đầu vào vai ông.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi sự ngạo nghễ vụt tan, thay vào đó là một tình yêu và nỗi buồn vô bờ bến. Nước mắt của Bò Đỏ cuối cùng cũng tuôn trào, hòa cùng những giọt nước mắt đã khô trên khuôn mặt cha già.
Và khi màn đêm buông xuống, người ta thấy Bò Đỏ vẫn ngồi đó, đầu tựa vào vai người cha đã khuất, khóc không ra nước mắt vì nỗi đau quá lớn đã khiến trái tim chú ta tê liệt.