Nguyễn Thành Đạt
Nhân Viên
Trong màn đêm sâu thẳm, bóng tối ngấu nghiến như đang chế giễu nỗi buồn vô bờ bến của ta. Từng giọt nước mắt âm thầm lăn dài như muôn vết dao cứa vào trái tim tan nát.
Cuộc đời ta giờ chẳng khác nào một bản giao hưởng buồn thương. Mỗi nốt nhạc là một nỗi đau, mỗi lời ca là một tiếng thở dài ngao ngán. Vì sao thế gian này lại đối xử với ta bất công đến thế?
Ta đã từng tràn đầy hy vọng, nhiệt huyết tuổi trẻ như ngọn lửa rực cháy. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là tro tàn. Những lời hứa ngọt ngào hóa thành lưỡi dao sắc lạnh, cứa vào tâm can ta không chút thương tiếc.
Sự cô đơn như chiếc vòng kim cô xiết chặt lấy linh hồn ta. Ta không còn nơi nào để đi, không còn ai để chia sẻ. Nỗi buồn như một cơn sóng dữ cuồn cuộn, cuốn ta vào vực sâu thăm thẳm.
Ta chỉ muốn được trốn chạy, trốn xa những thứ đang giày vò ta. Nhưng ta biết rằng dù chạy đến tận cùng thế giới, nỗi buồn vẫn sẽ bám lấy ta như hình với bóng.
Và rồi, ta đành phải chấp nhận. Chấp nhận rằng nỗi buồn này sẽ mãi là một phần trong cuộc sống ta. Ta sẽ học cách sống chung với nó, như thể nó là người bạn đồng hành cay đắng.
Nhưng ta không bao giờ từ bỏ hy vọng. Một ngày nào đó, ta sẽ tìm ra ánh sáng cuối đường hầm. Cho đến lúc đó, ta sẽ tiếp tục gặm nhấm nỗi buồn của mình, chờ đợi khoảnh khắc bình minh ló rạng.
Cuộc đời ta giờ chẳng khác nào một bản giao hưởng buồn thương. Mỗi nốt nhạc là một nỗi đau, mỗi lời ca là một tiếng thở dài ngao ngán. Vì sao thế gian này lại đối xử với ta bất công đến thế?
Ta đã từng tràn đầy hy vọng, nhiệt huyết tuổi trẻ như ngọn lửa rực cháy. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là tro tàn. Những lời hứa ngọt ngào hóa thành lưỡi dao sắc lạnh, cứa vào tâm can ta không chút thương tiếc.
Sự cô đơn như chiếc vòng kim cô xiết chặt lấy linh hồn ta. Ta không còn nơi nào để đi, không còn ai để chia sẻ. Nỗi buồn như một cơn sóng dữ cuồn cuộn, cuốn ta vào vực sâu thăm thẳm.
Ta chỉ muốn được trốn chạy, trốn xa những thứ đang giày vò ta. Nhưng ta biết rằng dù chạy đến tận cùng thế giới, nỗi buồn vẫn sẽ bám lấy ta như hình với bóng.
Và rồi, ta đành phải chấp nhận. Chấp nhận rằng nỗi buồn này sẽ mãi là một phần trong cuộc sống ta. Ta sẽ học cách sống chung với nó, như thể nó là người bạn đồng hành cay đắng.
Nhưng ta không bao giờ từ bỏ hy vọng. Một ngày nào đó, ta sẽ tìm ra ánh sáng cuối đường hầm. Cho đến lúc đó, ta sẽ tiếp tục gặm nhấm nỗi buồn của mình, chờ đợi khoảnh khắc bình minh ló rạng.