Xiêm Xiêm Vozer
Nhân Viên
Trong không gian u ám của đêm tối, Hotboidn91 lầm lũi quỳ trước gốc múi mít xù xì, đôi vai khẽ run rẩy. Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt điển trai từng gây bão mạng xã hội.
"Múi mít ơi... em... anh..." Gã lắp bắp, giọng nói nghẹn ngào. "Anh xin lỗi... xin lỗi vì đã làm tổn thương em..."
Lắng nghe từng lời nức nở của Hotboidn91, gốc múi mít dường như cũng rung động. Từng trái múi nặng trĩu khẽ đong đưa, tỏa ra một mùi hương thoang thoảng.
"Anh biết mình đã sai... anh đã cư xử như một thằng ngốc. Em có quyền giận anh, nhưng đừng bỏ anh mà đi..." Hotboidn91 van xin. "Anh yêu em... rất yêu em..."
Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nức nở của Hotboidn91 và hương múi mít lan tỏa trong không gian. Giây phút này, vẻ hào nhoáng và sự nổi tiếng của gã trở nên xa cách như một giấc mơ. Chỉ còn lại một Hotboidn91 yếu đuối và hối hận.
Từng phút trôi qua như một thế kỷ đối với Hotboidn91. Gã cứ quỳ mãi như thế, kiên nhẫn chờ đợi... Nhưng rồi, khi những tia nắng đầu tiên le lói, không có sự tha thứ nào đến.
Trong đau đớn, Hotboidn91 gượng đứng dậy và bước đi. Gã biết, mình đã đánh mất một thứ quý giá, thứ mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ lấy lại được. Và từ đây, gã sẽ mãi mang trong mình nỗi giày vò vì lỗi lầm của mình đã gây ra.
"Múi mít ơi... em... anh..." Gã lắp bắp, giọng nói nghẹn ngào. "Anh xin lỗi... xin lỗi vì đã làm tổn thương em..."
Lắng nghe từng lời nức nở của Hotboidn91, gốc múi mít dường như cũng rung động. Từng trái múi nặng trĩu khẽ đong đưa, tỏa ra một mùi hương thoang thoảng.
"Anh biết mình đã sai... anh đã cư xử như một thằng ngốc. Em có quyền giận anh, nhưng đừng bỏ anh mà đi..." Hotboidn91 van xin. "Anh yêu em... rất yêu em..."
Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nức nở của Hotboidn91 và hương múi mít lan tỏa trong không gian. Giây phút này, vẻ hào nhoáng và sự nổi tiếng của gã trở nên xa cách như một giấc mơ. Chỉ còn lại một Hotboidn91 yếu đuối và hối hận.
Từng phút trôi qua như một thế kỷ đối với Hotboidn91. Gã cứ quỳ mãi như thế, kiên nhẫn chờ đợi... Nhưng rồi, khi những tia nắng đầu tiên le lói, không có sự tha thứ nào đến.
Trong đau đớn, Hotboidn91 gượng đứng dậy và bước đi. Gã biết, mình đã đánh mất một thứ quý giá, thứ mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ lấy lại được. Và từ đây, gã sẽ mãi mang trong mình nỗi giày vò vì lỗi lầm của mình đã gây ra.