Trong cái nắng như thiêu đốt của Sài Gòn, nơi mà nhiệt độ có thể đạt tới đỉnh điểm như một sa mạc, tôi đã tìm thấy nơi trú ẩn ở chính nơi làm việc của mình - văn phòng điều hòa mát lạnh.
Từ sáng đến tối, tôi "cắm rễ" ở đây, mười tiếng đồng hồ trôi qua như gió thoảng. Chỗ làm việc trở thành ngục ẩn của tôi, nơi tôi trốn tránh ánh nắng gay gắt bên ngoài. Máy tính của tôi trở thành cửa sổ của tôi, cho tôi nhìn ra thế giới bên kia bức tường văn phòng, nơi mặt trời thiêu đốt từng ngóc ngách.
Những đồng nghiệp của tôi cũng gia nhập tôi trong cuộc chạy trốn này. Chúng tôi tụ tập quanh máy pha cà phê, trao đổi những câu chuyện cười và than thở về cái nóng khắc nghiệt đang thống trị thành phố. Căn tin trở thành phòng giải khát của chúng tôi, nơi những chai nước mát lạnh xua tan cơn khát và phục hồi chúng tôi giữa những giờ làm việc liên tục.
Giờ ăn trưa là thời điểm chúng tôi tạm thoát khỏi căn phòng lạnh lẽo để dạo quanh trung tâm thương mại gần đó. Nhưng ngay cả khi bước ra ngoài, chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm bóng râm, như những con ma cà rồng trốn tránh ánh mặt trời.
Khi hoàng hôn buông xuống, thành phố bắt đầu nguội dần, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục cắm rễ ở văn phòng cho đến tận đêm muộn. Ánh đèn huỳnh quang chiếu sáng các bàn làm việc của chúng tôi, tạo nên một bầu không khí vừa kỳ lạ vừa kỳ diệu.
Ở nơi trú ẩn này, chúng tôi không chỉ trốn nắng mà còn xây dựng mối quan hệ gắn bó không thể phá vỡ. Chúng tôi chia sẻ những cốc cà phê ấm áp, những bữa trưa vội vàng và những tiếng cười đầy đồng cảm. Văn phòng đã trở thành ngôi nhà thứ hai của chúng tôi, nơi chúng tôi cảm thấy thoải mái và được che chở khỏi cái nắng nóng oi bức ở bên ngoài.
Vì vậy, mỗi khi nhiệt độ của Sài Gòn tăng cao, tôi lại cắm rễ ở văn phòng, tìm kiếm sự mát mẻ và đồng hành trong mười giờ đồng hồ ngọt ngào của sự giải thoát khỏi cái nắng nóng rực rỡ.
Từ sáng đến tối, tôi "cắm rễ" ở đây, mười tiếng đồng hồ trôi qua như gió thoảng. Chỗ làm việc trở thành ngục ẩn của tôi, nơi tôi trốn tránh ánh nắng gay gắt bên ngoài. Máy tính của tôi trở thành cửa sổ của tôi, cho tôi nhìn ra thế giới bên kia bức tường văn phòng, nơi mặt trời thiêu đốt từng ngóc ngách.
Những đồng nghiệp của tôi cũng gia nhập tôi trong cuộc chạy trốn này. Chúng tôi tụ tập quanh máy pha cà phê, trao đổi những câu chuyện cười và than thở về cái nóng khắc nghiệt đang thống trị thành phố. Căn tin trở thành phòng giải khát của chúng tôi, nơi những chai nước mát lạnh xua tan cơn khát và phục hồi chúng tôi giữa những giờ làm việc liên tục.
Giờ ăn trưa là thời điểm chúng tôi tạm thoát khỏi căn phòng lạnh lẽo để dạo quanh trung tâm thương mại gần đó. Nhưng ngay cả khi bước ra ngoài, chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm bóng râm, như những con ma cà rồng trốn tránh ánh mặt trời.
Khi hoàng hôn buông xuống, thành phố bắt đầu nguội dần, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục cắm rễ ở văn phòng cho đến tận đêm muộn. Ánh đèn huỳnh quang chiếu sáng các bàn làm việc của chúng tôi, tạo nên một bầu không khí vừa kỳ lạ vừa kỳ diệu.
Ở nơi trú ẩn này, chúng tôi không chỉ trốn nắng mà còn xây dựng mối quan hệ gắn bó không thể phá vỡ. Chúng tôi chia sẻ những cốc cà phê ấm áp, những bữa trưa vội vàng và những tiếng cười đầy đồng cảm. Văn phòng đã trở thành ngôi nhà thứ hai của chúng tôi, nơi chúng tôi cảm thấy thoải mái và được che chở khỏi cái nắng nóng oi bức ở bên ngoài.
Vì vậy, mỗi khi nhiệt độ của Sài Gòn tăng cao, tôi lại cắm rễ ở văn phòng, tìm kiếm sự mát mẻ và đồng hành trong mười giờ đồng hồ ngọt ngào của sự giải thoát khỏi cái nắng nóng rực rỡ.