Khương Duy
Nhân Viên
Mặc dù đã trải qua những đợt trục xuất, cấm vận và lời kêu gọi từ bỏ khí đốt Nga, châu Âu vẫn chưa thành công trong việc dứt bỏ sự phụ thuộc vào nguồn năng lượng này. Khoảng 40% lượng tiêu thụ khí đốt của Liên minh châu Âu (EU) vẫn đến từ Nga, bất chấp nỗ lực đa dạng hóa nguồn cung ứng và thúc đẩy năng lượng tái tạo của khối.
Tình trạng phụ thuộc này một phần là do sự gần gũi của Nga và hệ thống đường ống rộng khắp của nước này. Các tuyến đường ống này vận chuyển khí đốt trực tiếp đến nhiều quốc gia châu Âu, làm cho việc chuyển đổi sang các nhà cung cấp khác trở nên khó khăn và tốn kém.
Một lý do khác là sự cạnh tranh về giá cả. Khí đốt của Nga thường rẻ hơn đáng kể so với các nguồn thay thế, chẳng hạn như khí đốt tự nhiên hóa lỏng (LNG) từ Mỹ hay Qatar. Điều này khiến các công ty và chính phủ châu Âu khó có thể từ bỏ nguồn cung cấp rẻ hơn của Nga.
Hơn nữa, sự phụ thuộc vào khí đốt Nga đã kéo dài hàng thập kỷ. Trong thời gian này, các quốc gia châu Âu đã xây dựng các cơ sở hạ tầng và mạng lưới khí đốt dựa trên khí đốt Nga. Để thay đổi hoàn toàn sang các nguồn cung ứng khác, sẽ mất nhiều thời gian, tiền bạc và nỗ lực đáng kể.
Mặc dù châu Âu công nhận rõ nhu cầu cần phải giảm sự phụ thuộc vào khí đốt Nga, nhưng quá trình này sẽ không dễ dàng hay diễn ra nhanh chóng. Các quốc gia sẽ phải cân bằng giữa an ninh năng lượng, giá cả và mục tiêu khí hậu của họ. Cho đến khi có thể tìm ra giải pháp thay thế khả thi và giá cả phải chăng, châu Âu sẽ vẫn chưa cai được khí đốt của Nga hoàn toàn.
Tình trạng phụ thuộc này một phần là do sự gần gũi của Nga và hệ thống đường ống rộng khắp của nước này. Các tuyến đường ống này vận chuyển khí đốt trực tiếp đến nhiều quốc gia châu Âu, làm cho việc chuyển đổi sang các nhà cung cấp khác trở nên khó khăn và tốn kém.
Một lý do khác là sự cạnh tranh về giá cả. Khí đốt của Nga thường rẻ hơn đáng kể so với các nguồn thay thế, chẳng hạn như khí đốt tự nhiên hóa lỏng (LNG) từ Mỹ hay Qatar. Điều này khiến các công ty và chính phủ châu Âu khó có thể từ bỏ nguồn cung cấp rẻ hơn của Nga.
Hơn nữa, sự phụ thuộc vào khí đốt Nga đã kéo dài hàng thập kỷ. Trong thời gian này, các quốc gia châu Âu đã xây dựng các cơ sở hạ tầng và mạng lưới khí đốt dựa trên khí đốt Nga. Để thay đổi hoàn toàn sang các nguồn cung ứng khác, sẽ mất nhiều thời gian, tiền bạc và nỗ lực đáng kể.
Mặc dù châu Âu công nhận rõ nhu cầu cần phải giảm sự phụ thuộc vào khí đốt Nga, nhưng quá trình này sẽ không dễ dàng hay diễn ra nhanh chóng. Các quốc gia sẽ phải cân bằng giữa an ninh năng lượng, giá cả và mục tiêu khí hậu của họ. Cho đến khi có thể tìm ra giải pháp thay thế khả thi và giá cả phải chăng, châu Âu sẽ vẫn chưa cai được khí đốt của Nga hoàn toàn.