Trong bầu không khí ngột ngạt của buổi họp, Chủ tịch Xã bụng bự húp từng miếng mít ngọt lịm. Thấy Betapbay ngồi bồn chồn đối diện, ông ta nheo mắt nói:
"Ta thấy chú run quá, Betapbay à. Có chuyện gì muốn ta giúp không?"
Betapbay ngập ngừng: "Dạ thưa Chủ tịch, mấy đời gia đình cháu ở đây, nhưng vẫn chưa có sổ đỏ. Cháu mong Chủ tịch thương tình, cho gia đình cháu yên ổn nơi cư trú."
Chủ tịch Xã cười khùng khục: "Sổ đỏ dễ như ăn mít thôi chú ạ. Nhưng chú phải biết cách 'vận động' một chút."
Betapbay nhíu mày: "Dạ vận động như thế nào hở Chủ tịch?"
Chủ tịch Xã nháy mắt: "Ta thấy chú hái mít khéo quá. Nếu chú hái giúp ta một cây mít, ta sẽ xem xét đề nghị của chú."
Betapbay thầm chửi trong lòng, nhưng vẫn không thể chối từ. Anh lấy rựa và thang, leo lên cây mít bứt từng trái. Sau khi hái xong cả cây, anh thở hồng hộc đưa cho Chủ tịch Xã.
Chủ tịch Xã nhận mít, thưởng thức một miếng rồi xuýt xoa: "Mít ngon quá, Betapbay. Chú xứng đáng được thưởng."
Ông ta lục ngăn kéo, lấy ra một tập giấy và đưa cho Betapbay.
"Đây là sổ đỏ đất nhà chú đấy. Ta đã cho người làm cho chú rồi. Mừng chú nhé!"
Betapbay cầm sổ đỏ trên tay, mừng không tả xiết. Anh cảm ơn Chủ tịch Xã rối rít và vội vã về nhà khoe với gia đình.
Từ đó, Betapbay trở thành người được Chủ tịch Xã trọng dụng, còn dân làng đều xì xào rằng: "Muốn có sổ đỏ, phải biết húp mít!"
"Ta thấy chú run quá, Betapbay à. Có chuyện gì muốn ta giúp không?"
Betapbay ngập ngừng: "Dạ thưa Chủ tịch, mấy đời gia đình cháu ở đây, nhưng vẫn chưa có sổ đỏ. Cháu mong Chủ tịch thương tình, cho gia đình cháu yên ổn nơi cư trú."
Chủ tịch Xã cười khùng khục: "Sổ đỏ dễ như ăn mít thôi chú ạ. Nhưng chú phải biết cách 'vận động' một chút."
Betapbay nhíu mày: "Dạ vận động như thế nào hở Chủ tịch?"
Chủ tịch Xã nháy mắt: "Ta thấy chú hái mít khéo quá. Nếu chú hái giúp ta một cây mít, ta sẽ xem xét đề nghị của chú."
Betapbay thầm chửi trong lòng, nhưng vẫn không thể chối từ. Anh lấy rựa và thang, leo lên cây mít bứt từng trái. Sau khi hái xong cả cây, anh thở hồng hộc đưa cho Chủ tịch Xã.
Chủ tịch Xã nhận mít, thưởng thức một miếng rồi xuýt xoa: "Mít ngon quá, Betapbay. Chú xứng đáng được thưởng."
Ông ta lục ngăn kéo, lấy ra một tập giấy và đưa cho Betapbay.
"Đây là sổ đỏ đất nhà chú đấy. Ta đã cho người làm cho chú rồi. Mừng chú nhé!"
Betapbay cầm sổ đỏ trên tay, mừng không tả xiết. Anh cảm ơn Chủ tịch Xã rối rít và vội vã về nhà khoe với gia đình.
Từ đó, Betapbay trở thành người được Chủ tịch Xã trọng dụng, còn dân làng đều xì xào rằng: "Muốn có sổ đỏ, phải biết húp mít!"