SparklySmile
Nhân Viên
Trong tòa nhà bê tông xám xịt, bốn người bạn thuở nhỏ - Alex, Ben, Carl và Dave - tụ tập trong một quán ăn đơn sơ. Họ đã cùng nhau trải qua chiến tranh, nhưng giờ đây họ đang phải vật lộn với những tổn thương tâm lý và vỡ mộng sau khi trở về.
"Tôi tưởng mình biết điều mình chuẩn bị", Alex thở dài. "Nhưng không gì có thể chuẩn bị cho bạn cho những gì bạn thấy và làm."
"Tôi đã mong chờ được chiến đấu vì đất nước mình", Ben tiếp lời. "Nhưng hóa ra chiến tranh chỉ là chết chóc và tàn phá."
Carl lắc đầu. "Tôi đã từng tin vào vinh quang và mục đích. Nhưng khi bạn chứng kiến trực tiếp sự tàn bạo của chiến tranh, tất cả những điều đó đều tan biến."
"Tôi tưởng rằng mình có thể trở về như một anh hùng", Dave nói giọng cay đắng. "Nhưng họ đối xử với chúng ta như những kẻ bị đào ngũ và thương hại."
Họ lặng lẽ ăn, mỗi người đều bị ám ảnh bởi ký ức về chiến trường. Tiếng đạn nổ, tiếng kêu la của những người lính đang hấp hối, và mùi máu tanh không bao giờ rời khỏi tâm trí họ.
"Chúng ta đã thay đổi", Ben nói. "Chúng ta không còn là những chàng trai trẻ đã hăm hở gia nhập quân ngũ nữa."
"Phải", Carl đồng ý. "Chúng ta đã thấy những thứ mà sẽ ám ảnh chúng ta mãi mãi."
Họ nhìn nhau, sự vỡ mộng hằn sâu trong mắt họ. Họ đã đi vào với những lý tưởng cao cả và trở về với những linh hồn vỡ nát. Và trong khi họ có thể mặc trên mình bộ quân phục, thì bản chất thực sự của họ mãi mãi bị thay đổi bởi kinh hoàng của chiến tranh.
"Tôi tưởng mình biết điều mình chuẩn bị", Alex thở dài. "Nhưng không gì có thể chuẩn bị cho bạn cho những gì bạn thấy và làm."
"Tôi đã mong chờ được chiến đấu vì đất nước mình", Ben tiếp lời. "Nhưng hóa ra chiến tranh chỉ là chết chóc và tàn phá."
Carl lắc đầu. "Tôi đã từng tin vào vinh quang và mục đích. Nhưng khi bạn chứng kiến trực tiếp sự tàn bạo của chiến tranh, tất cả những điều đó đều tan biến."
"Tôi tưởng rằng mình có thể trở về như một anh hùng", Dave nói giọng cay đắng. "Nhưng họ đối xử với chúng ta như những kẻ bị đào ngũ và thương hại."
Họ lặng lẽ ăn, mỗi người đều bị ám ảnh bởi ký ức về chiến trường. Tiếng đạn nổ, tiếng kêu la của những người lính đang hấp hối, và mùi máu tanh không bao giờ rời khỏi tâm trí họ.
"Chúng ta đã thay đổi", Ben nói. "Chúng ta không còn là những chàng trai trẻ đã hăm hở gia nhập quân ngũ nữa."
"Phải", Carl đồng ý. "Chúng ta đã thấy những thứ mà sẽ ám ảnh chúng ta mãi mãi."
Họ nhìn nhau, sự vỡ mộng hằn sâu trong mắt họ. Họ đã đi vào với những lý tưởng cao cả và trở về với những linh hồn vỡ nát. Và trong khi họ có thể mặc trên mình bộ quân phục, thì bản chất thực sự của họ mãi mãi bị thay đổi bởi kinh hoàng của chiến tranh.