Giữa cái nắng như đổ lửa, cô gái trẻ tên An khát cháy cổ tìm một chỗ để mua nước uống. Khi cô vừa bước đến một quầy hàng ven đường, đột nhiên một kẻ lạ mặt từ đâu lao tới, túm chặt lấy sợi dây chuyền vàng trên cổ cô rồi giật phắt lấy.
Cơn đau nhói ập đến, An la hét thảm thiết. Cô cố gắng đuổi theo tên cướp nhưng bị đám đông hốt hoảng xô đẩy. Trong sự bất lực tột cùng, cô quỵ xuống đất, khóc nức nở.
Đợi khi những giọt nước mắt nguôi ngoai, An chậm rãi đứng dậy. Cô lau nước mắt, cố lấy lại bình tĩnh. Mặc dù mất đi sợi dây chuyền quý giá nhưng cô vẫn cảm thấy biết ơn vì mình không bị thương nặng hơn.
Cô quyết định tiếp tục đi tìm nước uống. Khi đi ngang qua một ki-ốt nhỏ, cô thấy một người phụ nữ đang bán nước mía thơm phức. Cô bước vào, gọi một ly nước mía mát lạnh. Khi nhấp ngụm nước mía đầu tiên, cô cảm thấy cơn khát đã được giải tỏa.
Nhưng ngay lập tức, một cảm giác đau nhói quen thuộc lại ập đến. An đưa tay sờ vào cổ mình thì thấy một thứ gì đó cộm lên. Cô lấy ra xem thì đó chính là sợi dây chuyền vàng mà cô đã bị cướp giật.
An ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô quay lại nhìn người phụ nữ bán nước mía thì thấy bà đang mỉm cười với mình. Bà nói:
"Tôi thấy tên cướp chạy qua đây và anh ta đã vô tình làm rơi sợi dây chuyền. Tôi đã kịp nhặt được và trả lại cô."
An cảm động không nói nên lời. Cô cảm ơn người phụ nữ hết lời và trả tiền nước mía. Trước khi rời đi, cô còn tặng bà một ít tiền để cảm ơn lòng tốt của bà.
An đeo lại sợi dây chuyền vào cổ mình, cảm thấy thật may mắn vì vẫn còn được bình an giữa cuộc sống đầy bất trắc này. Cô tiếp tục hành trình của mình, từ đó học được rằng ngay cả trong những lúc khó khăn nhất, vẫn luôn có những người sẵn sàng giúp đỡ.
Cơn đau nhói ập đến, An la hét thảm thiết. Cô cố gắng đuổi theo tên cướp nhưng bị đám đông hốt hoảng xô đẩy. Trong sự bất lực tột cùng, cô quỵ xuống đất, khóc nức nở.
Đợi khi những giọt nước mắt nguôi ngoai, An chậm rãi đứng dậy. Cô lau nước mắt, cố lấy lại bình tĩnh. Mặc dù mất đi sợi dây chuyền quý giá nhưng cô vẫn cảm thấy biết ơn vì mình không bị thương nặng hơn.
Cô quyết định tiếp tục đi tìm nước uống. Khi đi ngang qua một ki-ốt nhỏ, cô thấy một người phụ nữ đang bán nước mía thơm phức. Cô bước vào, gọi một ly nước mía mát lạnh. Khi nhấp ngụm nước mía đầu tiên, cô cảm thấy cơn khát đã được giải tỏa.
Nhưng ngay lập tức, một cảm giác đau nhói quen thuộc lại ập đến. An đưa tay sờ vào cổ mình thì thấy một thứ gì đó cộm lên. Cô lấy ra xem thì đó chính là sợi dây chuyền vàng mà cô đã bị cướp giật.
An ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô quay lại nhìn người phụ nữ bán nước mía thì thấy bà đang mỉm cười với mình. Bà nói:
"Tôi thấy tên cướp chạy qua đây và anh ta đã vô tình làm rơi sợi dây chuyền. Tôi đã kịp nhặt được và trả lại cô."
An cảm động không nói nên lời. Cô cảm ơn người phụ nữ hết lời và trả tiền nước mía. Trước khi rời đi, cô còn tặng bà một ít tiền để cảm ơn lòng tốt của bà.
An đeo lại sợi dây chuyền vào cổ mình, cảm thấy thật may mắn vì vẫn còn được bình an giữa cuộc sống đầy bất trắc này. Cô tiếp tục hành trình của mình, từ đó học được rằng ngay cả trong những lúc khó khăn nhất, vẫn luôn có những người sẵn sàng giúp đỡ.

