Trong phòng họp kín đáo, bầu không khí căng thẳng bao trùm khi Bác Tờ Nú ngồi trên chiếc ghế quyền lực. Bên dưới, những cấp dưới thầm lo lắng, hiểu rằng cơn thịnh nộ của sếp họ có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
"Báo cáo kết quả hoạt động tháng vừa qua", Bác Tờ Nú ra lệnh, giọng nói lạnh lùng.
Các cấp dưới trình bày kết quả, nhưng những con số thảm hại và những sai lầm nối tiếp nhau khiến Bác Tờ Nú sôi sục.
"Sao lại thế này?" ông gầm lên, đập tay xuống bàn. "Các anh đã làm gì vậy?"
Những cấp dưới cố gắng giải thích, đổ lỗi cho nhiều yếu tố, nhưng Bác Tờ Nú không chấp nhận.
"Các anh là những nhà lãnh đạo! Các anh phải chịu trách nhiệm về thất bại này!" ông quát.
Tuy nhiên, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ phía sau căn phòng. Một cấp dưới thấp bé tên là Vịt Con lên tiếng.
"Thưa Bác Tờ Nú, chúng tôi hiểu rằng chúng tôi phải chịu trách nhiệm. Nhưng xin hãy xem xét lại rằng, trong suốt thời gian qua, chúng tôi không ngừng báo cáo những khó khăn chúng tôi gặp phải. Chúng tôi đã đề xuất nhiều giải pháp, nhưng không có giải pháp nào được chấp thuận."
Căn phòng im phăng phắc khi tất cả những người có mặt nhìn Bác Tờ Nú. Ông ta đã vô tình bỏ qua những dấu hiệu cảnh báo rằng sẽ có thảm họa xảy ra.
Ngay lúc đó, Bác Tờ Nú nhận ra rằng mình đã quá cứng nhắc và không chịu lắng nghe. Ông ta đã tạo ra một môi trường làm việc nơi các cấp dưới sợ đưa ra ý kiến trái chiều, dẫn đến những sai phạm mà lẽ ra có thể tránh được.
Bác Tờ Nú gật đầu. "Tôi hiểu rồi," ông nói, giọng trầm xuống. "Tôi phải chịu trách nhiệm cho việc này. Tôi đã không tạo ra một môi trường làm việc nơi các anh cảm thấy thoải mái khi đưa ra ý kiến."
Và như vậy, Bác Tờ Nú đã đưa ra một quyết định khó khăn: ông từ chức để cấp dưới của mình có cơ hội vực dậy công ty. Mặc dù đó là một sự hy sinh đau đớn, nhưng ông biết rằng đó là điều đúng đắn phải làm.
"Báo cáo kết quả hoạt động tháng vừa qua", Bác Tờ Nú ra lệnh, giọng nói lạnh lùng.
Các cấp dưới trình bày kết quả, nhưng những con số thảm hại và những sai lầm nối tiếp nhau khiến Bác Tờ Nú sôi sục.
"Sao lại thế này?" ông gầm lên, đập tay xuống bàn. "Các anh đã làm gì vậy?"
Những cấp dưới cố gắng giải thích, đổ lỗi cho nhiều yếu tố, nhưng Bác Tờ Nú không chấp nhận.
"Các anh là những nhà lãnh đạo! Các anh phải chịu trách nhiệm về thất bại này!" ông quát.
Tuy nhiên, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ phía sau căn phòng. Một cấp dưới thấp bé tên là Vịt Con lên tiếng.
"Thưa Bác Tờ Nú, chúng tôi hiểu rằng chúng tôi phải chịu trách nhiệm. Nhưng xin hãy xem xét lại rằng, trong suốt thời gian qua, chúng tôi không ngừng báo cáo những khó khăn chúng tôi gặp phải. Chúng tôi đã đề xuất nhiều giải pháp, nhưng không có giải pháp nào được chấp thuận."
Căn phòng im phăng phắc khi tất cả những người có mặt nhìn Bác Tờ Nú. Ông ta đã vô tình bỏ qua những dấu hiệu cảnh báo rằng sẽ có thảm họa xảy ra.
Ngay lúc đó, Bác Tờ Nú nhận ra rằng mình đã quá cứng nhắc và không chịu lắng nghe. Ông ta đã tạo ra một môi trường làm việc nơi các cấp dưới sợ đưa ra ý kiến trái chiều, dẫn đến những sai phạm mà lẽ ra có thể tránh được.
Bác Tờ Nú gật đầu. "Tôi hiểu rồi," ông nói, giọng trầm xuống. "Tôi phải chịu trách nhiệm cho việc này. Tôi đã không tạo ra một môi trường làm việc nơi các anh cảm thấy thoải mái khi đưa ra ý kiến."
Và như vậy, Bác Tờ Nú đã đưa ra một quyết định khó khăn: ông từ chức để cấp dưới của mình có cơ hội vực dậy công ty. Mặc dù đó là một sự hy sinh đau đớn, nhưng ông biết rằng đó là điều đúng đắn phải làm.