Nội dung:
"Đù, thằng Kim Thành Vũ!"
Câu thốt lên kinh ngạc của đám bạn thân khiến tôi giật mình ngẩng đầu. Họ đang dán mắt vào màn hình điện thoại, nơi hiển thị một bức ảnh chụp lén của một chàng trai tóc dài, gầy gò, đang đứng ngoài cổng trường.
"Trời ơi, đúng là Kim Thành Vũ phiên bản học đường!"
"Đẹp trai quá, như tượng tạc vậy."
"Mình phải đi xin chữ ký mới được."
Tôi nhìn theo hướng bạn bè chỉ trỏ, rồi đột nhiên thấy tim mình đập rộn ràng. Đó chính là người mà tôi đã thầm thương trộm nhớ suốt một năm nay, chàng trai học giỏi, đẹp trai nhất trường mà mọi cô gái đều phải ngoái nhìn.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước đến gần anh ta, cố gắng hết sức để che giấu sự bối rối. "Xin lỗi, bạn có phải là..."
Chàng trai ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt đen sâu thẳm khiến tôi phải chết lặng. "Vâng, tôi là Kim Thành Vũ."
Tôi cảm thấy đầu óc mình như nổ tung. Hoá ra anh ta cũng biết tên mình.
"Mình... mình là..." Tôi ấp úng, không biết nên nói gì.
"Mình biết bạn," Kim Thành Vũ mỉm cười. "Bạn là cô bé luôn ngồi bàn đầu, đúng không?"
Tôi gật đầu, ngạc nhiên vì anh ta lại biết về mình. "Vậy... mình có thể xin chữ ký của bạn không?"
"Tất nhiên," Kim Thành Vũ nói. "Nhưng không phải ở đây. Bạn có thể đến phòng y tế sau giờ học không?"
Tôi gật đầu lia lịa. "Được, mình đến."
Sau giờ học, tôi vội vã chạy đến phòng y tế. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội gần gũi với người mình thích như thế này.
Khi tôi bước vào phòng, Kim Thành Vũ đang ngồi trên giường, trên tay cầm một chiếc bút. Anh ta mỉm cười với tôi, nụ cười khiến tôi thấy như mình đang ở trên thiên đường.
"Xin lỗi, mình đã làm phiền bạn," tôi nói.
"Không sao đâu," Kim Thành Vũ lắc đầu. "Bạn có thể ký tên mình ở đây."
Anh ta đưa cho tôi một tờ giấy và một chiếc bút. Tôi run rẩy viết tên mình, cố gắng để nét chữ không quá xấu.
"Cảm ơn," Kim Thành Vũ nói. "Đây là chữ ký của mình."
Anh ta ký tên của mình vào tờ giấy, chữ ký đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy, không muốn rời mắt.
"Mình... mình phải đi rồi," tôi lắp bắp.
"Được thôi," Kim Thành Vũ đứng dậy. "Hẹn gặp lại bạn."
Tôi nhìn theo anh ta đi ra khỏi phòng, cảm thấy như mình đang bay bổng. Giờ đây, tôi đã có chữ ký của Kim Thành Vũ, và quan trọng hơn, tôi biết rằng anh ấy cũng biết về mình.
"Đù, thằng Kim Thành Vũ!" Tôi thốt lên, không thể tin nổi vào may mắn của mình.
"Đù, thằng Kim Thành Vũ!"
Câu thốt lên kinh ngạc của đám bạn thân khiến tôi giật mình ngẩng đầu. Họ đang dán mắt vào màn hình điện thoại, nơi hiển thị một bức ảnh chụp lén của một chàng trai tóc dài, gầy gò, đang đứng ngoài cổng trường.
"Trời ơi, đúng là Kim Thành Vũ phiên bản học đường!"
"Đẹp trai quá, như tượng tạc vậy."
"Mình phải đi xin chữ ký mới được."
Tôi nhìn theo hướng bạn bè chỉ trỏ, rồi đột nhiên thấy tim mình đập rộn ràng. Đó chính là người mà tôi đã thầm thương trộm nhớ suốt một năm nay, chàng trai học giỏi, đẹp trai nhất trường mà mọi cô gái đều phải ngoái nhìn.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước đến gần anh ta, cố gắng hết sức để che giấu sự bối rối. "Xin lỗi, bạn có phải là..."
Chàng trai ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt đen sâu thẳm khiến tôi phải chết lặng. "Vâng, tôi là Kim Thành Vũ."
Tôi cảm thấy đầu óc mình như nổ tung. Hoá ra anh ta cũng biết tên mình.
"Mình... mình là..." Tôi ấp úng, không biết nên nói gì.
"Mình biết bạn," Kim Thành Vũ mỉm cười. "Bạn là cô bé luôn ngồi bàn đầu, đúng không?"
Tôi gật đầu, ngạc nhiên vì anh ta lại biết về mình. "Vậy... mình có thể xin chữ ký của bạn không?"
"Tất nhiên," Kim Thành Vũ nói. "Nhưng không phải ở đây. Bạn có thể đến phòng y tế sau giờ học không?"
Tôi gật đầu lia lịa. "Được, mình đến."
Sau giờ học, tôi vội vã chạy đến phòng y tế. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội gần gũi với người mình thích như thế này.
Khi tôi bước vào phòng, Kim Thành Vũ đang ngồi trên giường, trên tay cầm một chiếc bút. Anh ta mỉm cười với tôi, nụ cười khiến tôi thấy như mình đang ở trên thiên đường.
"Xin lỗi, mình đã làm phiền bạn," tôi nói.
"Không sao đâu," Kim Thành Vũ lắc đầu. "Bạn có thể ký tên mình ở đây."
Anh ta đưa cho tôi một tờ giấy và một chiếc bút. Tôi run rẩy viết tên mình, cố gắng để nét chữ không quá xấu.
"Cảm ơn," Kim Thành Vũ nói. "Đây là chữ ký của mình."
Anh ta ký tên của mình vào tờ giấy, chữ ký đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy, không muốn rời mắt.
"Mình... mình phải đi rồi," tôi lắp bắp.
"Được thôi," Kim Thành Vũ đứng dậy. "Hẹn gặp lại bạn."
Tôi nhìn theo anh ta đi ra khỏi phòng, cảm thấy như mình đang bay bổng. Giờ đây, tôi đã có chữ ký của Kim Thành Vũ, và quan trọng hơn, tôi biết rằng anh ấy cũng biết về mình.
"Đù, thằng Kim Thành Vũ!" Tôi thốt lên, không thể tin nổi vào may mắn của mình.