Trong cơn tắc đường ngột ngạt, khi tôi đang cố gắng len lỏi qua từng chiếc xe ôtô thì đột nhiên ánh mắt tôi va phải một cảnh tượng hút hồn.
Đó là một em gái cảnh sát giao thông xinh như hoa, đứng giữa ngã tư chỉ huy giao thông. mái tóc dài suôn mượt được tết gọn gàng, đôi mắt to tròn long lanh như sao đêm. Nước da trắng hồng, đôi môi thắm đỏ như cánh hoa hồng.
Cô chỉ mặc trên mình bộ đồng phục CSGT đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp thanh thoát, dịu dàng. Nhưng điều thu hút tôi nhất là đôi mắt cô, ánh mắt cương nghị của người chiến sĩ nhưng vẫn dịu dàng, như muốn xoa dịu dòng xe cộ hỗn loạn.
Khi cô đưa tay chỉ huy giao thông, từng cử chỉ đều toát lên sự chuyên nghiệp và uyển chuyển. Cô như một bức tranh sống động giữa dòng người đông đúc.
Tình cờ lướt mắt về phía biển số xe, tôi chợt nhận ra đó là biển số của thành phố nơi tôi sống. Trái tim tôi đập loạn nhịp, tôi không thể tin được lại có thể gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy.
Tôi cố gắng len lỏi xe lại gần cô hơn, nhưng dòng người không có dấu hiệu tan. Khi đèn đỏ vừa chuyển sang màu xanh, tôi vội vàng đưa tay xin cô cho đi qua.
Hạ cửa kính xe xuống, tôi mỉm cười và cất tiếng hỏi: "Xin lỗi cô, có phải cô là cảnh sát giao thông của thành phố này không?"
Cô gái nhìn tôi, đôi mắt long lanh ẩn chứa sự ngạc nhiên: "Vâng, tôi là cảnh sát giao thông của quận này."
"Quận này?" Tôi thốt lên đầy ngạc nhiên, "Vậy là chúng ta cùng quê sao?"
Cô gái mỉm cười đáp: "Phải, tôi cũng là người thành phố này. Thật trùng hợp khi gặp anh ở đây."
Trong giây phút ngắn ngủi đó, tôi cảm thấy như có một sợi dây vô hình kết nối chúng tôi. Cô gái cảnh sát giao thông xinh đẹp này không chỉ xinh đẹp mà còn rất dễ gần và thông minh. Tôi rất muốn được quen biết cô ấy nhiều hơn.
Đó là một em gái cảnh sát giao thông xinh như hoa, đứng giữa ngã tư chỉ huy giao thông. mái tóc dài suôn mượt được tết gọn gàng, đôi mắt to tròn long lanh như sao đêm. Nước da trắng hồng, đôi môi thắm đỏ như cánh hoa hồng.
Cô chỉ mặc trên mình bộ đồng phục CSGT đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp thanh thoát, dịu dàng. Nhưng điều thu hút tôi nhất là đôi mắt cô, ánh mắt cương nghị của người chiến sĩ nhưng vẫn dịu dàng, như muốn xoa dịu dòng xe cộ hỗn loạn.
Khi cô đưa tay chỉ huy giao thông, từng cử chỉ đều toát lên sự chuyên nghiệp và uyển chuyển. Cô như một bức tranh sống động giữa dòng người đông đúc.
Tình cờ lướt mắt về phía biển số xe, tôi chợt nhận ra đó là biển số của thành phố nơi tôi sống. Trái tim tôi đập loạn nhịp, tôi không thể tin được lại có thể gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy.
Tôi cố gắng len lỏi xe lại gần cô hơn, nhưng dòng người không có dấu hiệu tan. Khi đèn đỏ vừa chuyển sang màu xanh, tôi vội vàng đưa tay xin cô cho đi qua.
Hạ cửa kính xe xuống, tôi mỉm cười và cất tiếng hỏi: "Xin lỗi cô, có phải cô là cảnh sát giao thông của thành phố này không?"
Cô gái nhìn tôi, đôi mắt long lanh ẩn chứa sự ngạc nhiên: "Vâng, tôi là cảnh sát giao thông của quận này."
"Quận này?" Tôi thốt lên đầy ngạc nhiên, "Vậy là chúng ta cùng quê sao?"
Cô gái mỉm cười đáp: "Phải, tôi cũng là người thành phố này. Thật trùng hợp khi gặp anh ở đây."
Trong giây phút ngắn ngủi đó, tôi cảm thấy như có một sợi dây vô hình kết nối chúng tôi. Cô gái cảnh sát giao thông xinh đẹp này không chỉ xinh đẹp mà còn rất dễ gần và thông minh. Tôi rất muốn được quen biết cô ấy nhiều hơn.