Hạ Hầu Đôn
Nhân Viên
Trong đêm trường u ám, bóng đêm đã bao trùm phủ kín thành phố, Bệnh viện Tâm thần Ánh Dương trở nên âm u đầy bí ẩn. Một tiếng động nhẹ vang lên phá tan sự tĩnh lặng, rồi tiếp đến là tiếng bước chân vội vã trên hành lang dài.
Giữa bóng tối, một dáng người lén lút di chuyển, đôi mắt tràn đầy hoảng loạn và tuyệt vọng hiện lên trong ánh sáng mờ ảo. Đó chính là Hoàng Thịnh, Giám đốc Công ty Đất Vàng Hoàng Gia hùng mạnh một thời.
Trong quá khứ, Thịnh là một doanh nhân thành đạt, sở hữu khối tài sản kếch xù. Nhưng sự thành công đã khiến ông đánh mất chính mình, trở nên kiêu ngạo, tự phụ. Áp lực công việc và cuộc sống khiến ông dần rơi vào trầm cảm, dẫn đến ảo tưởng và hoang tưởng.
Một ngày định mệnh, Thịnh nhập viện trong tình trạng tâm thần bất ổn định. Ông bị chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực và được điều trị tại Bệnh viện Tâm thần Ánh Dương.
Tuy nhiên, sự giam cầm và điều trị không khiến Thịnh hồi phục mà ngược lại, khiến bệnh tình của ông trở nên trầm trọng hơn. Ông luôn cho rằng mình là một ông vua bị bắt giữ oan và quyết tâm phải trốn thoát.
Nhờ vào sự trợ giúp của một đồng phạm bên ngoài, Thịnh lên kế hoạch bỏ trốn tỉ mỉ. Đêm nay là thời cơ để ông thực hiện kế hoạch đó.
Tận dụng lúc các nhân viên y tế đang thay ca, Thịnh nhanh chóng trèo qua bức tường rào cao và chạy vào bóng đêm. Hành trình trốn thoát của ông bắt đầu.
Với nỗi sợ hãi đeo bám, Thịnh chạy hết sức có thể, không biết mình sẽ đi về đâu. Trong đầu ông chỉ có một mục tiêu là thoát khỏi nơi giam cầm này.
Ông lang thang trên các con phố vắng, trốn tránh ánh nhìn của mọi người. Giác quan của ông trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết, mỗi tiếng động nhỏ đều khiến ông giật mình hoảng sợ.
Thịnh tìm đến một căn nhà hoang để ẩn náu. Ông cuộn mình trong bóng tối, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Nhưng nỗi sợ hãi vẫn không buông tha ông, nó bao trùm lấy ông, khiến ông không thể thoát ra được.
Khi bình minh ló dạng, Thịnh rời khỏi nơi ẩn náu, tiếp tục hành trình trốn chạy. Ông xin ăn trên đường phố, ngủ vạ vật ở những góc khuất.
Nhưng cuộc sống trốn chạy của ông không kéo dài được lâu. Cảnh sát đã phát lệnh truy nã toàn quốc đối với ông. Với sự phối hợp của người dân, Thịnh cuối cùng cũng bị bắt lại và đưa trở về bệnh viện.
Kế hoạch trốn thoát táo bạo của Thịnh đã thất bại. Ông phải tiếp tục đối mặt với bệnh tình của mình, với sự giam cầm trong bốn bức tường lạnh lẽo. Nhưng sâu thẳm trong lòng ông, vẫn khao khát một ngày nào đó được trở lại cuộc sống tự do.
Giữa bóng tối, một dáng người lén lút di chuyển, đôi mắt tràn đầy hoảng loạn và tuyệt vọng hiện lên trong ánh sáng mờ ảo. Đó chính là Hoàng Thịnh, Giám đốc Công ty Đất Vàng Hoàng Gia hùng mạnh một thời.
Trong quá khứ, Thịnh là một doanh nhân thành đạt, sở hữu khối tài sản kếch xù. Nhưng sự thành công đã khiến ông đánh mất chính mình, trở nên kiêu ngạo, tự phụ. Áp lực công việc và cuộc sống khiến ông dần rơi vào trầm cảm, dẫn đến ảo tưởng và hoang tưởng.
Một ngày định mệnh, Thịnh nhập viện trong tình trạng tâm thần bất ổn định. Ông bị chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực và được điều trị tại Bệnh viện Tâm thần Ánh Dương.
Tuy nhiên, sự giam cầm và điều trị không khiến Thịnh hồi phục mà ngược lại, khiến bệnh tình của ông trở nên trầm trọng hơn. Ông luôn cho rằng mình là một ông vua bị bắt giữ oan và quyết tâm phải trốn thoát.
Nhờ vào sự trợ giúp của một đồng phạm bên ngoài, Thịnh lên kế hoạch bỏ trốn tỉ mỉ. Đêm nay là thời cơ để ông thực hiện kế hoạch đó.
Tận dụng lúc các nhân viên y tế đang thay ca, Thịnh nhanh chóng trèo qua bức tường rào cao và chạy vào bóng đêm. Hành trình trốn thoát của ông bắt đầu.
Với nỗi sợ hãi đeo bám, Thịnh chạy hết sức có thể, không biết mình sẽ đi về đâu. Trong đầu ông chỉ có một mục tiêu là thoát khỏi nơi giam cầm này.
Ông lang thang trên các con phố vắng, trốn tránh ánh nhìn của mọi người. Giác quan của ông trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết, mỗi tiếng động nhỏ đều khiến ông giật mình hoảng sợ.
Thịnh tìm đến một căn nhà hoang để ẩn náu. Ông cuộn mình trong bóng tối, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Nhưng nỗi sợ hãi vẫn không buông tha ông, nó bao trùm lấy ông, khiến ông không thể thoát ra được.
Khi bình minh ló dạng, Thịnh rời khỏi nơi ẩn náu, tiếp tục hành trình trốn chạy. Ông xin ăn trên đường phố, ngủ vạ vật ở những góc khuất.
Nhưng cuộc sống trốn chạy của ông không kéo dài được lâu. Cảnh sát đã phát lệnh truy nã toàn quốc đối với ông. Với sự phối hợp của người dân, Thịnh cuối cùng cũng bị bắt lại và đưa trở về bệnh viện.
Kế hoạch trốn thoát táo bạo của Thịnh đã thất bại. Ông phải tiếp tục đối mặt với bệnh tình của mình, với sự giam cầm trong bốn bức tường lạnh lẽo. Nhưng sâu thẳm trong lòng ông, vẫn khao khát một ngày nào đó được trở lại cuộc sống tự do.