Trong không khí trầm mặc của ngày giỗ bố vợ, tôi lặng lẽ đứng ngoài cổng nhà họ, lòng trĩu nặng những cảm xúc lẫn lộn.
Vợ tôi đã không thông báo cho tôi về ngày giỗ, mặc dù chúng tôi vẫn đang chung sống. Thậm chí, cả gia đình bên nhà vợ cũng chẳng ai nhắc đến. Vợ tôi coi như vô tình, còn bố mẹ vợ thì vẫn quan tâm, chăm sóc con gái bình thường.
Tôi băn khoăn không biết nên vào hay không. Nếu vào, tôi sợ mình sẽ trở thành kẻ ngoài cuộc, bị hắt hủi như một người xa lạ. Nhưng nếu không vào, tôi lại thấy áy náy với bố vợ quá cố và cảm giác mình không tôn trọng truyền thống gia đình.
Cuối cùng, tôi quyết định vào thắp nén hương rồi về cho xong chuyện. Khi tôi bước vào nhà, không khí lạnh lẽo bao trùm. Vợ tôi vẫn đang làm việc nhà, chẳng hề để ý đến sự xuất hiện của tôi. Bố mẹ vợ thì cũng không chào hỏi.
Tôi lặng lẽ đi vào phòng thờ, dâng nén hương lên bàn thờ bố vợ rồi đứng đó một lúc. Những ký ức về người cha quá cố ùa về, khiến mắt tôi nhòe đi. Tôi nhớ về những lời dạy bảo tận tình, những bữa cơm gia đình ấm áp và cả niềm vui khi ông được bế đứa cháu ngoại đầu lòng.
Thắp xong hương, tôi quay lưng ra về. Tôi hiểu rằng bản thân mình chẳng có vị trí nào trong những đứa con rể của gia đình vợ. Họ coi tôi như một người dưng, một mối liên hệ nghĩa vụ với con gái họ.
Tôi bước ra khỏi nhà, lòng đầy cô đơn và nặng trĩu. Giỗ bố vợ, nhưng tôi lại chẳng có lấy một câu hỏi thăm hay động viên. Tôi chỉ là một người chồng vô hình trong mắt vợ và một con rể không được chào đón trong mắt nhà vợ.
Vợ tôi đã không thông báo cho tôi về ngày giỗ, mặc dù chúng tôi vẫn đang chung sống. Thậm chí, cả gia đình bên nhà vợ cũng chẳng ai nhắc đến. Vợ tôi coi như vô tình, còn bố mẹ vợ thì vẫn quan tâm, chăm sóc con gái bình thường.
Tôi băn khoăn không biết nên vào hay không. Nếu vào, tôi sợ mình sẽ trở thành kẻ ngoài cuộc, bị hắt hủi như một người xa lạ. Nhưng nếu không vào, tôi lại thấy áy náy với bố vợ quá cố và cảm giác mình không tôn trọng truyền thống gia đình.
Cuối cùng, tôi quyết định vào thắp nén hương rồi về cho xong chuyện. Khi tôi bước vào nhà, không khí lạnh lẽo bao trùm. Vợ tôi vẫn đang làm việc nhà, chẳng hề để ý đến sự xuất hiện của tôi. Bố mẹ vợ thì cũng không chào hỏi.
Tôi lặng lẽ đi vào phòng thờ, dâng nén hương lên bàn thờ bố vợ rồi đứng đó một lúc. Những ký ức về người cha quá cố ùa về, khiến mắt tôi nhòe đi. Tôi nhớ về những lời dạy bảo tận tình, những bữa cơm gia đình ấm áp và cả niềm vui khi ông được bế đứa cháu ngoại đầu lòng.
Thắp xong hương, tôi quay lưng ra về. Tôi hiểu rằng bản thân mình chẳng có vị trí nào trong những đứa con rể của gia đình vợ. Họ coi tôi như một người dưng, một mối liên hệ nghĩa vụ với con gái họ.
Tôi bước ra khỏi nhà, lòng đầy cô đơn và nặng trĩu. Giỗ bố vợ, nhưng tôi lại chẳng có lấy một câu hỏi thăm hay động viên. Tôi chỉ là một người chồng vô hình trong mắt vợ và một con rể không được chào đón trong mắt nhà vợ.