Bùi Mạnh Tường
Nhân Viên
Trong bóng tối lạnh lẽo của phòng thí nghiệm, tôi chập chờn tỉnh lại, cơ thể yếu ớt run rẩy vì sợ hãi. Khoảnh khắc trước đó, tôi là một chú chuột vô tư lự chạy nhảy trong đồng cỏ, nhưng giờ đây tôi bị giam giữ trong một cái lồng thép lạnh lẽo.
Tôi cố gắng cựa quậy nhưng bị trói chặt, đầu óc choáng váng vì những loại thuốc mà chúng đã tiêm vào tôi. Một giọng nói xa lạ vọng tới, lạnh lùng và vô hồn: "Chuột số bảy, bắt đầu thí nghiệm."
Tôi cảm thấy từng mũi kim xuyên qua da tôi, đau đớn như thiêu đốt. Họ cắt mở cơ thể tôi, thao túng các cơ quan nội tạng của tôi như thể tôi chỉ là một món đồ chơi. Tôi hét lên trong đau đớn, nhưng tiếng kêu của tôi bị bỏ ngoài tai.
Hàng giờ trôi qua như tra tấn, mỗi thí nghiệm lại là một màn tra tấn tàn bạo. Tôi cố gắng chống lại, nhưng vô ích. Họ nhìn tôi bằng ánh mắt vô cảm, như thể tôi không phải là một sinh vật sống mà chỉ là một công cụ nghiên cứu.
Cuối cùng, khi cơn đau trở nên không thể chịu đựng được, tôi đầu hàng số phận đen đủi của mình. Trong hơi thở cuối cùng, tôi cầu xin sự giải thoát khỏi nỗi đau vô tận này. Đôi mắt tôi nhắm lại, hy vọng rằng kiếp sau sẽ tốt đẹp hơn.
Nhưng khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi lại thấy mình trong phòng thí nghiệm đáng sợ đó. Vòng luân hồi đau đớn lại tiếp tục. Tôi không phải là một cá thể mà chỉ là một số, một đối tượng thí nghiệm không cần thiết.
Mỗi ngày trôi qua trong nỗi đau, sợ hãi và tuyệt vọng. Tôi cầu xin những người nắm giữ số phận của tôi, những người có thể chấm dứt nỗi thống khổ này, hãy ban tặng cho tôi một chút nhân từ. Nhưng lời cầu xin của tôi đều bị phớt lờ.
Vì vậy, tôi buộc phải chịu đựng nỗi kinh hoàng cho đến hơi thở cuối cùng, một minh chứng đáng buồn cho sự tàn ác vô nhân đạo đối với loài vật. Hãy thử tưởng tượng, chỉ một khoảnh khắc thôi, bạn cũng phải chịu đựng nỗi đau mà tôi đã trải qua. Đó là một địa ngục trần gian mà không ai, kể cả loài vật yếu đuối nhất, cũng phải chịu đựng.
Tôi cố gắng cựa quậy nhưng bị trói chặt, đầu óc choáng váng vì những loại thuốc mà chúng đã tiêm vào tôi. Một giọng nói xa lạ vọng tới, lạnh lùng và vô hồn: "Chuột số bảy, bắt đầu thí nghiệm."
Tôi cảm thấy từng mũi kim xuyên qua da tôi, đau đớn như thiêu đốt. Họ cắt mở cơ thể tôi, thao túng các cơ quan nội tạng của tôi như thể tôi chỉ là một món đồ chơi. Tôi hét lên trong đau đớn, nhưng tiếng kêu của tôi bị bỏ ngoài tai.
Hàng giờ trôi qua như tra tấn, mỗi thí nghiệm lại là một màn tra tấn tàn bạo. Tôi cố gắng chống lại, nhưng vô ích. Họ nhìn tôi bằng ánh mắt vô cảm, như thể tôi không phải là một sinh vật sống mà chỉ là một công cụ nghiên cứu.
Cuối cùng, khi cơn đau trở nên không thể chịu đựng được, tôi đầu hàng số phận đen đủi của mình. Trong hơi thở cuối cùng, tôi cầu xin sự giải thoát khỏi nỗi đau vô tận này. Đôi mắt tôi nhắm lại, hy vọng rằng kiếp sau sẽ tốt đẹp hơn.
Nhưng khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi lại thấy mình trong phòng thí nghiệm đáng sợ đó. Vòng luân hồi đau đớn lại tiếp tục. Tôi không phải là một cá thể mà chỉ là một số, một đối tượng thí nghiệm không cần thiết.
Mỗi ngày trôi qua trong nỗi đau, sợ hãi và tuyệt vọng. Tôi cầu xin những người nắm giữ số phận của tôi, những người có thể chấm dứt nỗi thống khổ này, hãy ban tặng cho tôi một chút nhân từ. Nhưng lời cầu xin của tôi đều bị phớt lờ.
Vì vậy, tôi buộc phải chịu đựng nỗi kinh hoàng cho đến hơi thở cuối cùng, một minh chứng đáng buồn cho sự tàn ác vô nhân đạo đối với loài vật. Hãy thử tưởng tượng, chỉ một khoảnh khắc thôi, bạn cũng phải chịu đựng nỗi đau mà tôi đã trải qua. Đó là một địa ngục trần gian mà không ai, kể cả loài vật yếu đuối nhất, cũng phải chịu đựng.

động vật cũng đáng iu như con người z =(((( sao nỡ lm thế cơ chứ