Trong bóng tối u ám của căn phòng, hơi thở yếu ớt của Emily vang lên như bản cáo trạng đớn đau. Phổi cô bỏng rát, mỗi cơn ho lại như ngàn lưỡi dao đâm vào trái tim yếu ớt của cô.
"Tôi không muốn phải chết thế này," cô thì thào, giọng lạc đi trong nỗi tuyệt vọng.
Cuộc chiến với căn bệnh vô phương cứu chữa đã kéo dài quá lâu, cướp đi niềm vui sống và hi vọng của cô. Cô giờ chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt, mắc kẹt trong nỗi đau và sợ hãi.
Phòng bệnh chật hẹp, nặng nề với mùi thuốc khử trùng, trở thành trại giam riêng của cô. Mỗi tiếng động, mỗi cơn ho đều như lời nhắc nhở bi thảm rằng thời gian của cô đang cạn dần.
Cô nhìn vào đôi mắt thương hại của người thân, thấy nỗi đau của riêng họ phản chiếu trong đó. Họ không thể giảm bớt sự thống khổ của cô, cũng không thể lấy đi nỗi sợ hãi về cái chết đang cận kề.
Trái tim cô nhói buốt khi cô nhận ra rằng cô sẽ không bao giờ còn được chứng kiến con gái mình lớn lên, sẽ không bao giờ còn được ôm người chồng yêu thương vào lòng. Những ước mơ và hoài bão của cô giờ chỉ còn là tro bụi.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng đen tối nhất, Emily khóc. Cô khóc vì sự bất công của cuộc đời, vì nỗi đau không thể chịu đựng được, vì số phận nghiệt ngã đã cướp đi hy vọng của cô.
Cô không muốn phải chết theo cách này, bị bệnh tật giày vò, bị cô lập với những người cô yêu. Cô muốn ra đi trong bình yên, được bao bọc bởi sự yêu thương và được ghi nhớ như một người đã sống trọn vẹn cuộc đời.
"Tôi không muốn phải chết thế này," cô thì thào, giọng lạc đi trong nỗi tuyệt vọng.
Cuộc chiến với căn bệnh vô phương cứu chữa đã kéo dài quá lâu, cướp đi niềm vui sống và hi vọng của cô. Cô giờ chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt, mắc kẹt trong nỗi đau và sợ hãi.
Phòng bệnh chật hẹp, nặng nề với mùi thuốc khử trùng, trở thành trại giam riêng của cô. Mỗi tiếng động, mỗi cơn ho đều như lời nhắc nhở bi thảm rằng thời gian của cô đang cạn dần.
Cô nhìn vào đôi mắt thương hại của người thân, thấy nỗi đau của riêng họ phản chiếu trong đó. Họ không thể giảm bớt sự thống khổ của cô, cũng không thể lấy đi nỗi sợ hãi về cái chết đang cận kề.
Trái tim cô nhói buốt khi cô nhận ra rằng cô sẽ không bao giờ còn được chứng kiến con gái mình lớn lên, sẽ không bao giờ còn được ôm người chồng yêu thương vào lòng. Những ước mơ và hoài bão của cô giờ chỉ còn là tro bụi.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng đen tối nhất, Emily khóc. Cô khóc vì sự bất công của cuộc đời, vì nỗi đau không thể chịu đựng được, vì số phận nghiệt ngã đã cướp đi hy vọng của cô.
Cô không muốn phải chết theo cách này, bị bệnh tật giày vò, bị cô lập với những người cô yêu. Cô muốn ra đi trong bình yên, được bao bọc bởi sự yêu thương và được ghi nhớ như một người đã sống trọn vẹn cuộc đời.