Trong căn phòng bệnh u ám, từng tiếng thều thào chua xót vang lên như tiếng thở dài của tử thần. Những đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà, nơi những nét vẽ của số phận đang định hình khoảnh khắc cuối cùng của họ.
"Chúng tôi không muốn chết theo cách này", một giọng nói yếu ớt cất lên. "Không phải trên giường bệnh, cô đơn và bất lực".
Những cái đầu lặng lẽ gật theo, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng phản chiếu trong ánh mắt họ. Họ đã chiến đấu vì mạng sống của mình bằng mọi sự kiên trì, nhưng bệnh tật đã mạnh hơn tất cả.
"Tôi muốn nhìn hoàng hôn một lần nữa", một người phụ nữ thì thầm. "Ngắm nhìn bầu trời chuyển sang màu tím và xanh lam".
"Tôi muốn có một cái ôm từ con tôi", một người đàn ông cất lời, giọng lạc đi vì những nức nở nghẹn ngào. "Chỉ một lần nữa thôi".
"Tôi muốn được nhớ đến, không chỉ như một bệnh nhân ung thư", một họa sĩ yếu ớt nói. "Tôi muốn các bức tranh của tôi kể câu chuyện về cuộc đời tôi".
Nhưng số phận đã cất lời, khắc nghiệt và không khoan nhượng. Họ không có thời gian để sống ước mơ, để chia tay những người thân yêu hay để lại dấu ấn cho thế giới.
Đêm dần buông, phủ một tấm màn đen lên căn phòng bệnh. Khi tiếng tim đập yếu ớt cuối cùng cũng ngừng, họ để lại nỗi tiếc nuối mãi mãi về những điều họ không bao giờ được trải qua. Và trong những bức tường ấm áp và u ám này, hồi âm của lời phàn nàn bi thảm của họ sẽ mãi ám ảnh:
"Chúng tôi không muốn phải chết theo cách này".
"Chúng tôi không muốn chết theo cách này", một giọng nói yếu ớt cất lên. "Không phải trên giường bệnh, cô đơn và bất lực".
Những cái đầu lặng lẽ gật theo, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng phản chiếu trong ánh mắt họ. Họ đã chiến đấu vì mạng sống của mình bằng mọi sự kiên trì, nhưng bệnh tật đã mạnh hơn tất cả.
"Tôi muốn nhìn hoàng hôn một lần nữa", một người phụ nữ thì thầm. "Ngắm nhìn bầu trời chuyển sang màu tím và xanh lam".
"Tôi muốn có một cái ôm từ con tôi", một người đàn ông cất lời, giọng lạc đi vì những nức nở nghẹn ngào. "Chỉ một lần nữa thôi".
"Tôi muốn được nhớ đến, không chỉ như một bệnh nhân ung thư", một họa sĩ yếu ớt nói. "Tôi muốn các bức tranh của tôi kể câu chuyện về cuộc đời tôi".
Nhưng số phận đã cất lời, khắc nghiệt và không khoan nhượng. Họ không có thời gian để sống ước mơ, để chia tay những người thân yêu hay để lại dấu ấn cho thế giới.
Đêm dần buông, phủ một tấm màn đen lên căn phòng bệnh. Khi tiếng tim đập yếu ớt cuối cùng cũng ngừng, họ để lại nỗi tiếc nuối mãi mãi về những điều họ không bao giờ được trải qua. Và trong những bức tường ấm áp và u ám này, hồi âm của lời phàn nàn bi thảm của họ sẽ mãi ám ảnh:
"Chúng tôi không muốn phải chết theo cách này".