Trong căn hộ nhỏ ấm cúng, ngập tràn ánh nắng sớm, tôi ngồi bên bệ cửa sổ, nhâm nhi tách trà thơm nức. Ánh mắt lạc vào dòng người hối hả bên dưới, lòng tôi tràn ngập nỗi nhớ về Hà Nội xưa.
Những phố cổ nhỏ hẹp, nhuốm màu thời gian, từng là nơi tôi thong dong dạo bước. Tiếng rao của những gánh hàng rong, mùi thơm phức của cốm Vòng, bánh cuốn Thanh Trì... tất cả hòa quyện thành bản nhạc du dương mãi khắc sâu trong tôi.
Phố Phan Đình Phùng đầy hoa sữa ngát hương, dẫn lối tôi đến Hồ Tây lộng gió. Những buổi chiều tà, tôi thường thuê một chiếc thuyền nhỏ, chèo quanh lòng hồ, ngắm hoàng hôn rực rỡ nhuộm đỏ mặt nước. Tiếng sóng vỗ rì rào như thì thầm những câu chuyện xưa.
Nhà hát Lớn, với lối kiến trúc cổ kính, từng chứng kiến biết bao vở diễn kinh điển. Ánh đèn sân khấu rực sáng, tiếng nhạc du dương cất lên, đưa tôi vào thế giới đầy màu sắc và xúc cảm.
Hàng Trống, con phố tấp nập, từng là nơi tôi mua những món đồ kỷ niệm cho gia đình. Những cửa hàng nhỏ san sát nhau, bày bán đủ loại hàng hóa: lụa Hà Đông, tranh Hàng Trống, đồ gốm Bát Tràng... Thấp thoáng đâu đó, mùi hương trầm nghi ngút từ đền Ngọc Sơn lan tỏa trong không gian.
Giờ đây, ngồi trong căn hộ nhỏ giữa lòng thủ đô ồn ào, tôi vẫn cảm nhận được hơi thở thân quen của Hà Nội xưa. Những hình ảnh, âm thanh và mùi hương thân thương vẫn sống động trong ký ức, gợi lên một nỗi nhớ da diết về một thời đã qua.
Căn hộ nhỏ này, với mọi ngóc ngách, vật dụng, chính là nơi lưu giữ những hồi ức Hà Nội của tôi. Mỗi góc tường, mỗi bức tranh là một mảnh ghép quá khứ, đưa tôi trở về với thành phố yêu dấu, nơi đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi và mãi là một phần cuộc đời tôi.
Những phố cổ nhỏ hẹp, nhuốm màu thời gian, từng là nơi tôi thong dong dạo bước. Tiếng rao của những gánh hàng rong, mùi thơm phức của cốm Vòng, bánh cuốn Thanh Trì... tất cả hòa quyện thành bản nhạc du dương mãi khắc sâu trong tôi.
Phố Phan Đình Phùng đầy hoa sữa ngát hương, dẫn lối tôi đến Hồ Tây lộng gió. Những buổi chiều tà, tôi thường thuê một chiếc thuyền nhỏ, chèo quanh lòng hồ, ngắm hoàng hôn rực rỡ nhuộm đỏ mặt nước. Tiếng sóng vỗ rì rào như thì thầm những câu chuyện xưa.
Nhà hát Lớn, với lối kiến trúc cổ kính, từng chứng kiến biết bao vở diễn kinh điển. Ánh đèn sân khấu rực sáng, tiếng nhạc du dương cất lên, đưa tôi vào thế giới đầy màu sắc và xúc cảm.
Hàng Trống, con phố tấp nập, từng là nơi tôi mua những món đồ kỷ niệm cho gia đình. Những cửa hàng nhỏ san sát nhau, bày bán đủ loại hàng hóa: lụa Hà Đông, tranh Hàng Trống, đồ gốm Bát Tràng... Thấp thoáng đâu đó, mùi hương trầm nghi ngút từ đền Ngọc Sơn lan tỏa trong không gian.
Giờ đây, ngồi trong căn hộ nhỏ giữa lòng thủ đô ồn ào, tôi vẫn cảm nhận được hơi thở thân quen của Hà Nội xưa. Những hình ảnh, âm thanh và mùi hương thân thương vẫn sống động trong ký ức, gợi lên một nỗi nhớ da diết về một thời đã qua.
Căn hộ nhỏ này, với mọi ngóc ngách, vật dụng, chính là nơi lưu giữ những hồi ức Hà Nội của tôi. Mỗi góc tường, mỗi bức tranh là một mảnh ghép quá khứ, đưa tôi trở về với thành phố yêu dấu, nơi đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi và mãi là một phần cuộc đời tôi.