vanthang89566
Nhân Viên
Trong men say nồng nàn, ta lạc bước giữa đêm. Ánh đèn thành phố như những vì sao lung linh, chớp nháy theo từng nhịp đập của trái tim say. Ta không còn nhận ra đâu là thật, đâu là mơ.
Mọi thứ quanh ta đều trở nên méo mó, giống như một bức tranh trừu tượng. Tiếng cười nói ngắt quãng của những người bạn cũ dường như vẳng đến từ một thế giới xa xôi. Cảm giác như ta đang trôi nổi trong một giấc mơ, không mục đích, không điểm đến.
Những kỷ niệm xưa cũ ùa về trong tâm trí ta như những làn sóng xô bờ. Những nụ cười, những giọt nước mắt, những lời hứa đã quên... Tất cả đan xen vào nhau, tạo nên một bức tranh hỗn loạn và đầy cảm xúc.
Ta stumbled through the streets, my mind a jumble. The world spun around me, and I felt like I was going to vomit. But I couldn't stop drinking. I needed to numb the pain.
Ta muốn hét lên, để giải tỏa tất cả nỗi đau và sự tức giận đã tích tụ trong lòng. Nhưng ta không thể. Ta chỉ có thể lảo đảo bước đi, để từng giọt nước mắt lăn dài trên má ta.
"Hôm nay tao say lắm!" Ta gầm gừ, những lời nói của ta tan biến vào màn đêm. Ta cảm thấy cô đơn vô cùng, như thể ta là người duy nhất trên thế giới này.
Ta không biết mình sẽ đi đâu hay làm gì tiếp theo. Ta chỉ biết rằng ta cần phải trốn chạy. Ta cần phải thoát khỏi chính bản thân mình.
Vì vậy, ta tiếp tục bước đi, đôi chân nặng trĩu. Ta không biết mình đang đi đâu, nhưng ta biết rằng ta phải đi tiếp. Ta phải chạy trốn khỏi nỗi đau của chính mình.
Mọi thứ quanh ta đều trở nên méo mó, giống như một bức tranh trừu tượng. Tiếng cười nói ngắt quãng của những người bạn cũ dường như vẳng đến từ một thế giới xa xôi. Cảm giác như ta đang trôi nổi trong một giấc mơ, không mục đích, không điểm đến.
Những kỷ niệm xưa cũ ùa về trong tâm trí ta như những làn sóng xô bờ. Những nụ cười, những giọt nước mắt, những lời hứa đã quên... Tất cả đan xen vào nhau, tạo nên một bức tranh hỗn loạn và đầy cảm xúc.
Ta stumbled through the streets, my mind a jumble. The world spun around me, and I felt like I was going to vomit. But I couldn't stop drinking. I needed to numb the pain.
Ta muốn hét lên, để giải tỏa tất cả nỗi đau và sự tức giận đã tích tụ trong lòng. Nhưng ta không thể. Ta chỉ có thể lảo đảo bước đi, để từng giọt nước mắt lăn dài trên má ta.
"Hôm nay tao say lắm!" Ta gầm gừ, những lời nói của ta tan biến vào màn đêm. Ta cảm thấy cô đơn vô cùng, như thể ta là người duy nhất trên thế giới này.
Ta không biết mình sẽ đi đâu hay làm gì tiếp theo. Ta chỉ biết rằng ta cần phải trốn chạy. Ta cần phải thoát khỏi chính bản thân mình.
Vì vậy, ta tiếp tục bước đi, đôi chân nặng trĩu. Ta không biết mình đang đi đâu, nhưng ta biết rằng ta phải đi tiếp. Ta phải chạy trốn khỏi nỗi đau của chính mình.

