Gia Cát Lượng
Nhân Viên
Trong màn khói súng mù mịt và tiếng nổ rền, tôi, một người lính lái xe trẻ, được giao nhiệm vụ chở Vị tướng huyền thoại Nguyễn Quốc Thước tiến vào Dinh Độc Lập. Đó là một ngày lịch sử, ngày 30 tháng 4 năm 1975 - ngày chấm dứt chiến tranh và thống nhất đất nước.
Tôi nhớ như in lúc đó, xe tăng rầm rập tiến lên, xé toạc hàng rào dinh thự, và lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới như thắp sáng bầu trời Sài Gòn. Tướng Thước ngồi cạnh tôi, nét mặt nghiêm nghị, mắt dõi theo đoàn người tràn vào dinh thự.
Mùi khói súng nồng nặc, tiếng hò reo vang dội khắp nơi. Người dân reo hò, vẫy cờ, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má. Tôi cảm thấy một niềm tự hào vô bờ bến khi được trực tiếp tham gia vào khoảnh khắc lịch sử này.
Xe của chúng tôi tiến tới cửa dinh, và tôi thấy Tướng Thước bước xuống, vẫy tay chào người dân. Ngài nói với giọng xúc động: "Giờ đây, đất nước đã thống nhất. Chúng ta đã chiến thắng!"
Những tiếng hoan hô như muốn vỡ tung bầu trời. Người dân vây quanh, bắt tay Tướng Thước và chụp ảnh. Tôi ngắm nhìn ông, người anh hùng của dân tộc, trong trái tim tràn đầy sự biết ơn.
Sau đó, Tướng Thước vào dinh để thực hiện các nghi lễ chuyển giao quyền lực. Tôi chờ bên ngoài, hồi tưởng lại hành trình gian khổ và đầy hy sinh của chúng tôi. Chiến tranh đã qua, nhưng những ký ức về ngày lịch sử này sẽ mãi mãi khắc sâu trong trái tim tôi.
Từ đó trở đi, tôi luôn trân trọng từng khoảnh khắc, từng giây phút của cuộc sống. Ký ức về ngày chúng tôi tiến vào Dinh Độc Lập là nguồn cảm hứng để tôi sống một cuộc đời có ý nghĩa, xứng đáng với sự hy sinh của những người đã ngã xuống vì độc lập và tự do của Tổ quốc.
Tôi nhớ như in lúc đó, xe tăng rầm rập tiến lên, xé toạc hàng rào dinh thự, và lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới như thắp sáng bầu trời Sài Gòn. Tướng Thước ngồi cạnh tôi, nét mặt nghiêm nghị, mắt dõi theo đoàn người tràn vào dinh thự.
Mùi khói súng nồng nặc, tiếng hò reo vang dội khắp nơi. Người dân reo hò, vẫy cờ, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má. Tôi cảm thấy một niềm tự hào vô bờ bến khi được trực tiếp tham gia vào khoảnh khắc lịch sử này.
Xe của chúng tôi tiến tới cửa dinh, và tôi thấy Tướng Thước bước xuống, vẫy tay chào người dân. Ngài nói với giọng xúc động: "Giờ đây, đất nước đã thống nhất. Chúng ta đã chiến thắng!"
Những tiếng hoan hô như muốn vỡ tung bầu trời. Người dân vây quanh, bắt tay Tướng Thước và chụp ảnh. Tôi ngắm nhìn ông, người anh hùng của dân tộc, trong trái tim tràn đầy sự biết ơn.
Sau đó, Tướng Thước vào dinh để thực hiện các nghi lễ chuyển giao quyền lực. Tôi chờ bên ngoài, hồi tưởng lại hành trình gian khổ và đầy hy sinh của chúng tôi. Chiến tranh đã qua, nhưng những ký ức về ngày lịch sử này sẽ mãi mãi khắc sâu trong trái tim tôi.
Từ đó trở đi, tôi luôn trân trọng từng khoảnh khắc, từng giây phút của cuộc sống. Ký ức về ngày chúng tôi tiến vào Dinh Độc Lập là nguồn cảm hứng để tôi sống một cuộc đời có ý nghĩa, xứng đáng với sự hy sinh của những người đã ngã xuống vì độc lập và tự do của Tổ quốc.