Một câu chuyện ấm áp về Lễ 30/4, 1/5
Trong không khí rộn ràng của ngày lễ 30/4, 1/5, cô giáo Lan cảm thấy một chút cô đơn. Gia đình cô ở xa, và cô phải ở lại thành phố để dạy học.
Khi màn đêm buông xuống, cô giáo Lan nhớ nhà da diết. Cô mở cửa sổ, ngắm nhìn những con phố rực rỡ ánh đèn, và lòng cô trĩu nặng nỗi nhớ.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô mở cửa và thấy một nhóm học sinh của mình đang đứng đó. Họ cầm theo những món ăn thơm ngon và một chiếc bánh kem nhỏ.
"Cô ơi, chúc cô ngày lễ vui vẻ!", các em học sinh hô vang.
Cô giáo Lan vô cùng cảm động. Cô mời các em vào nhà, cùng nhau ăn tối và trò chuyện.
Trong bữa ăn, cô giáo Lan kể cho các em về ý nghĩa của ngày lễ 30/4, 1/5 và tầm quan trọng của việc đoàn kết dân tộc. Các em học sinh lắng nghe chăm chú, mắt sáng ngời.
Sau bữa tối, các em học sinh giúp cô giáo Lan dọn dẹp nhà cửa. Rồi họ ngồi lại cùng nhau, hát những bài hát về tình yêu quê hương đất nước.
Khi các em ra về, cô giáo Lan tiễn các em đến tận cổng trường. Cô mỉm cười và vẫy tay tạm biệt. Cô biết rằng, mặc dù không có gia đình ở bên, nhưng cô vẫn có những người học sinh yêu quý.
Ngày lễ 30/4, 1/5 năm đó trở thành một kỷ niệm khó quên đối với cô giáo Lan. Cô nhận ra rằng, tình yêu thương và sự đoàn kết chính là sợi dây vô hình gắn kết cô với mọi người xung quanh.
Trong không khí rộn ràng của ngày lễ 30/4, 1/5, cô giáo Lan cảm thấy một chút cô đơn. Gia đình cô ở xa, và cô phải ở lại thành phố để dạy học.
Khi màn đêm buông xuống, cô giáo Lan nhớ nhà da diết. Cô mở cửa sổ, ngắm nhìn những con phố rực rỡ ánh đèn, và lòng cô trĩu nặng nỗi nhớ.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô mở cửa và thấy một nhóm học sinh của mình đang đứng đó. Họ cầm theo những món ăn thơm ngon và một chiếc bánh kem nhỏ.
"Cô ơi, chúc cô ngày lễ vui vẻ!", các em học sinh hô vang.
Cô giáo Lan vô cùng cảm động. Cô mời các em vào nhà, cùng nhau ăn tối và trò chuyện.
Trong bữa ăn, cô giáo Lan kể cho các em về ý nghĩa của ngày lễ 30/4, 1/5 và tầm quan trọng của việc đoàn kết dân tộc. Các em học sinh lắng nghe chăm chú, mắt sáng ngời.
Sau bữa tối, các em học sinh giúp cô giáo Lan dọn dẹp nhà cửa. Rồi họ ngồi lại cùng nhau, hát những bài hát về tình yêu quê hương đất nước.
Khi các em ra về, cô giáo Lan tiễn các em đến tận cổng trường. Cô mỉm cười và vẫy tay tạm biệt. Cô biết rằng, mặc dù không có gia đình ở bên, nhưng cô vẫn có những người học sinh yêu quý.
Ngày lễ 30/4, 1/5 năm đó trở thành một kỷ niệm khó quên đối với cô giáo Lan. Cô nhận ra rằng, tình yêu thương và sự đoàn kết chính là sợi dây vô hình gắn kết cô với mọi người xung quanh.
