Trong căn phòng bệnh u ám của Bệnh viện Bạch Mai, Lê Thanh Hải nằm trên giường, ánh mắt xa xăm đăm đăm nhìn lên trần nhà. Âm thanh tiếng nhỏ giọt của bình truyền dịch hòa quyện với tiếng thở dài não nề của ông.
Từ lúc vào viện vì chứng tràng vị xuất huyết, Hải đã trải qua nhiều đêm trằn trọc, không tài nào ngủ được. Ám ảnh về đêm định mệnh vẫn không ngừng giày vò ông, khiến ông mất ăn mất ngủ.
Ông nhớ lại cái đêm kinh hoàng cách đây vài tháng. Trong lúc bế tắc vì đòn phản công quyết liệt của quân đội miền Nam, ông đã nảy ra một ý định điên rồ: tự sát để cứu vãn tình thế. Với khẩu súng lục trong tay, ông đã chỉa nòng vào thái dương mình.
Nhưng ông đã không thể dứt khoát bóp cò. Một cảm giác sợ hãi tột độ tràn ngập khiến ông run rẩy và đánh rơi khẩu súng. Những vệ sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng động lạ đã xông vào và ngăn ông lại.
Thế nhưng, đối với Hải, đó không phải là một sự giải thoát. Nó chỉ khiến ông trở nên yếu đuối và bất lực hơn. Ông bị thương ở đầu gối và được đưa đến bệnh viện.
Bây giờ, khi nằm trên giường bệnh, Hải nhận ra rằng ông đã sai lầm. Ông không nên để cảm xúc nhất thời chi phối mình. Ông còn nhiều việc phải làm, nhiều trách nhiệm phải gánh vác.
Một người y tá bước vào và kiểm tra tình trạng của Hải. Thấy ông tỉnh táo, bà hỏi: "Ông Hải, ông thấy thế nào?"
Hải cố gắng mỉm cười. "Tôi vẫn ổn", ông nói. "Nhưng tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải ra khỏi đây".
Người y tá ngạc nhiên. "Nhưng sức khỏe của ông vẫn chưa hồi phục hoàn toàn".
"Tôi không sao", Hải trấn an bà. "Tôi cần phải về ngay".
Hải mặc quần áo vào và từ giã các bác sĩ. Khi ông bước ra khỏi bệnh viện, ông hít một hơi thật sâu. Ông cảm thấy một nỗi nhẹ nhõm khi thoát khỏi không gian ngột ngạt đó.
Nhưng Hải biết rằng cuộc chiến phía trước còn rất gian nan. Ông sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của đồng chí và sự chỉ trích của nhân dân. Tuy nhiên, ông đã quyết tâm làm lại từ đầu. Ông sẽ không bao giờ để sự tuyệt vọng chi phối mình nữa.
Từ lúc vào viện vì chứng tràng vị xuất huyết, Hải đã trải qua nhiều đêm trằn trọc, không tài nào ngủ được. Ám ảnh về đêm định mệnh vẫn không ngừng giày vò ông, khiến ông mất ăn mất ngủ.
Ông nhớ lại cái đêm kinh hoàng cách đây vài tháng. Trong lúc bế tắc vì đòn phản công quyết liệt của quân đội miền Nam, ông đã nảy ra một ý định điên rồ: tự sát để cứu vãn tình thế. Với khẩu súng lục trong tay, ông đã chỉa nòng vào thái dương mình.
Nhưng ông đã không thể dứt khoát bóp cò. Một cảm giác sợ hãi tột độ tràn ngập khiến ông run rẩy và đánh rơi khẩu súng. Những vệ sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng động lạ đã xông vào và ngăn ông lại.
Thế nhưng, đối với Hải, đó không phải là một sự giải thoát. Nó chỉ khiến ông trở nên yếu đuối và bất lực hơn. Ông bị thương ở đầu gối và được đưa đến bệnh viện.
Bây giờ, khi nằm trên giường bệnh, Hải nhận ra rằng ông đã sai lầm. Ông không nên để cảm xúc nhất thời chi phối mình. Ông còn nhiều việc phải làm, nhiều trách nhiệm phải gánh vác.
Một người y tá bước vào và kiểm tra tình trạng của Hải. Thấy ông tỉnh táo, bà hỏi: "Ông Hải, ông thấy thế nào?"
Hải cố gắng mỉm cười. "Tôi vẫn ổn", ông nói. "Nhưng tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải ra khỏi đây".
Người y tá ngạc nhiên. "Nhưng sức khỏe của ông vẫn chưa hồi phục hoàn toàn".
"Tôi không sao", Hải trấn an bà. "Tôi cần phải về ngay".
Hải mặc quần áo vào và từ giã các bác sĩ. Khi ông bước ra khỏi bệnh viện, ông hít một hơi thật sâu. Ông cảm thấy một nỗi nhẹ nhõm khi thoát khỏi không gian ngột ngạt đó.
Nhưng Hải biết rằng cuộc chiến phía trước còn rất gian nan. Ông sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của đồng chí và sự chỉ trích của nhân dân. Tuy nhiên, ông đã quyết tâm làm lại từ đầu. Ông sẽ không bao giờ để sự tuyệt vọng chi phối mình nữa.