Trong ngôi nhà tồi tàn khuất dưới chân cầu, người đàn bà già run rẩy ngồi bên bàn bếp chật chội, cố gắng thổi bùng ngọn lửa yếu ớt dưới nồi cơm. Tiếng ho khan của bà hòa vào tiếng gió gào hú ngoài trời, càng làm cho không khí trở nên u ám.
Bỗng, tiếng cánh cửa kẽo kẹt mở ra, một bóng người cao lớn sải bước vào. Đó là người con trai duy nhất của bà, mặt mày nhợt nhạt, mắt sâu hoắm vì mất ngủ.
Người con trai tiến đến trước mặt mẹ, cúi đầu nói: "Mẹ ơi, con... con thua cá độ rồi."
Người đàn bà già run rẩy nhìn con, đôi mắt đục ngầu nhuốm đầy thất vọng. Bà đã quá quen với những lần như thế này. Con trai bà nghiện cờ bạc, đã nợ một khoản tiền lớn mà bà không biết phải làm sao để trả.
"Mày còn không biết xấu hổ à? Mẹ già rồi, sức yếu rồi, mày còn muốn vắt kiệt sức mẹ sao?" Người đàn bà già gào lên, nhưng giọng nói của bà yếu ớt đến đáng thương.
Người con trai im lặng, đôi vai sụp xuống. Anh ta biết mẹ đã hết kiên nhẫn, nhưng anh ta không còn lựa chọn nào khác. Anh ta đã cầm cố hết mọi thứ giá trị trong nhà, kể cả chiếc xe máy cũ của anh ta.
"Mẹ, con không còn nơi nào để đi. Mẹ cho con vay tiền trả nợ, được không?" Anh ta van xin.
Người đàn bà già lắc đầu, đôi mắt đẫm nước: "Mẹ không có tiền. Mẹ chỉ có mỗi căn nhà này, nếu bán đi thì mẹ con mình sẽ ra đường mất."
Nhưng người con trai vẫn không chịu bỏ cuộc. Anh ta quỳ xuống, ôm chặt lấy chân mẹ, nước mắt giàn giụa: "Mẹ ơi, con xin mẹ. Nếu mẹ không giúp con, con sẽ bị giết mất."
Người đàn bà già thở dài, trái tim bà như bị xé nát. Bà biết con trai mình đang nói thật. Bà không thể để con bà phải chết.
Cuối cùng, bà run rẩy mở cái hộp cũ cất dưới gầm giường, nơi bà cất giữ số tiền dành dụm cả đời để dưỡng già. Bà lấy ra một ít, đếm đếm rồi đưa cho con trai: "Đây là tất cả số tiền mẹ có. Mày cầm lấy, trả nợ đi."
Người con trai cầm lấy số tiền, nước mắt lăn dài trên má. Anh ta vừa cảm động vừa hối hận: "Cảm ơn mẹ, mẹ ơi."
Người đàn bà già ngồi xuống bên giường, nhìn con trai ra khỏi cửa. Bà biết rằng bà sẽ phải tiếp tục vất vả làm lụng để kiếm sống, nhưng bà không hối hận. Bà chỉ mong con trai mình có thể thoát khỏi vũng lầy cờ bạc và làm lại cuộc đời.
Miệng bà thì tuyệt tình, nhưng trái tim bà thì vẫn là trái tim của một người mẹ, luôn rộng mở đón nhận đứa con lạc lối của mình.
Bỗng, tiếng cánh cửa kẽo kẹt mở ra, một bóng người cao lớn sải bước vào. Đó là người con trai duy nhất của bà, mặt mày nhợt nhạt, mắt sâu hoắm vì mất ngủ.
Người con trai tiến đến trước mặt mẹ, cúi đầu nói: "Mẹ ơi, con... con thua cá độ rồi."
Người đàn bà già run rẩy nhìn con, đôi mắt đục ngầu nhuốm đầy thất vọng. Bà đã quá quen với những lần như thế này. Con trai bà nghiện cờ bạc, đã nợ một khoản tiền lớn mà bà không biết phải làm sao để trả.
"Mày còn không biết xấu hổ à? Mẹ già rồi, sức yếu rồi, mày còn muốn vắt kiệt sức mẹ sao?" Người đàn bà già gào lên, nhưng giọng nói của bà yếu ớt đến đáng thương.
Người con trai im lặng, đôi vai sụp xuống. Anh ta biết mẹ đã hết kiên nhẫn, nhưng anh ta không còn lựa chọn nào khác. Anh ta đã cầm cố hết mọi thứ giá trị trong nhà, kể cả chiếc xe máy cũ của anh ta.
"Mẹ, con không còn nơi nào để đi. Mẹ cho con vay tiền trả nợ, được không?" Anh ta van xin.
Người đàn bà già lắc đầu, đôi mắt đẫm nước: "Mẹ không có tiền. Mẹ chỉ có mỗi căn nhà này, nếu bán đi thì mẹ con mình sẽ ra đường mất."
Nhưng người con trai vẫn không chịu bỏ cuộc. Anh ta quỳ xuống, ôm chặt lấy chân mẹ, nước mắt giàn giụa: "Mẹ ơi, con xin mẹ. Nếu mẹ không giúp con, con sẽ bị giết mất."
Người đàn bà già thở dài, trái tim bà như bị xé nát. Bà biết con trai mình đang nói thật. Bà không thể để con bà phải chết.
Cuối cùng, bà run rẩy mở cái hộp cũ cất dưới gầm giường, nơi bà cất giữ số tiền dành dụm cả đời để dưỡng già. Bà lấy ra một ít, đếm đếm rồi đưa cho con trai: "Đây là tất cả số tiền mẹ có. Mày cầm lấy, trả nợ đi."
Người con trai cầm lấy số tiền, nước mắt lăn dài trên má. Anh ta vừa cảm động vừa hối hận: "Cảm ơn mẹ, mẹ ơi."
Người đàn bà già ngồi xuống bên giường, nhìn con trai ra khỏi cửa. Bà biết rằng bà sẽ phải tiếp tục vất vả làm lụng để kiếm sống, nhưng bà không hối hận. Bà chỉ mong con trai mình có thể thoát khỏi vũng lầy cờ bạc và làm lại cuộc đời.
Miệng bà thì tuyệt tình, nhưng trái tim bà thì vẫn là trái tim của một người mẹ, luôn rộng mở đón nhận đứa con lạc lối của mình.