Trong ngày lễ trọng đại của dân tộc, khi khắp mọi ngõ ngách đều rực rỡ sắc cờ đỏ sao vàng, một ngôi nhà nhỏ nép mình giữa phố xá lại lặng thinh, không một bóng cờ. Những ngôi nhà lân cận, phủ kín cờ trang trọng, càng khiến ngôi nhà đơn độc ấy trở nên lạc lõng.
Bên trong ngôi nhà, một người phụ nữ già yếu ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, đôi mắt đượm buồn nhìn ra phố. Bà là bà Tuyết, đã sống trọn một đời người ở ngôi nhà này. Chồng bà hy sinh trong chiến tranh, con cái bà đều đã lập gia đình riêng, xa quê mưu sinh. Năm nay, bà phải nằm liệt giường, không thể tham gia lễ kỷ niệm trọng đại của đất nước.
Những ngày trước, bà Tuyết đã cẩn thận giấu đi lá cờ đỏ sao vàng mà bà nâng niu suốt những năm tháng qua. Bà sợ rằng nếu treo cờ, người ta sẽ biết bà sống đơn độc, không ai chăm sóc. Bà không muốn làm phiền con cháu, sợ chúng bận rộn với cuộc sống riêng.
Nhưng khi nhìn thấy những lá cờ tung bay khắp nơi, trái tim bà quặn đau vì nỗi buồn tủi. Bà khao khát được cùng mọi người ăn mừng ngày lễ trọng đại, nhưng lại không thể bước ra khỏi ngôi nhà cô đơn này.
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa. Bà Tuyết cố hết sức lê từng bước nặng nhọc ra mở cửa. Trước mắt bà là một nhóm thanh niên tình nguyện, tay cầm lá cờ đỏ sao vàng.
"Bà ơi, chúng cháu đến tặng bà lá cờ này", người đứng đầu nhóm nói. "Bà là người có công với đất nước, bà xứng đáng được hưởng không khí lễ hội".
Những giọt nước mắt lăn dài trên má bà Tuyết. Bà đón lấy lá cờ từ tay người thanh niên và run rẩy treo nó lên cạnh cửa sổ. Trong khoảnh khắc đó, ngôi nhà nhỏ bỗng sáng bừng lên, hòa vào không khí tưng bừng của ngày đại lễ. Bà Tuyết ngước nhìn lá cờ, cảm thấy lòng mình như được tiếp thêm sức mạnh. Bà không còn cô đơn hay tủi thân nữa, vì bà đã có một lá cờ bầu bạn, thay cho những người thân yêu không thể ở bên.
Dân tộc Việt Nam mãi biết ơn những người như bà Tuyết, những người đã hy sinh tuổi thanh xuân, cả cuộc đời để bảo vệ đất nước. Ngôi nhà nhỏ của bà, không treo cờ nhưng vẫn ngập tràn tinh thần yêu nước, là một lời nhắc nhở cho thế hệ mai sau về giá trị của sự hy sinh và lòng tự hào dân tộc.
Bên trong ngôi nhà, một người phụ nữ già yếu ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, đôi mắt đượm buồn nhìn ra phố. Bà là bà Tuyết, đã sống trọn một đời người ở ngôi nhà này. Chồng bà hy sinh trong chiến tranh, con cái bà đều đã lập gia đình riêng, xa quê mưu sinh. Năm nay, bà phải nằm liệt giường, không thể tham gia lễ kỷ niệm trọng đại của đất nước.
Những ngày trước, bà Tuyết đã cẩn thận giấu đi lá cờ đỏ sao vàng mà bà nâng niu suốt những năm tháng qua. Bà sợ rằng nếu treo cờ, người ta sẽ biết bà sống đơn độc, không ai chăm sóc. Bà không muốn làm phiền con cháu, sợ chúng bận rộn với cuộc sống riêng.
Nhưng khi nhìn thấy những lá cờ tung bay khắp nơi, trái tim bà quặn đau vì nỗi buồn tủi. Bà khao khát được cùng mọi người ăn mừng ngày lễ trọng đại, nhưng lại không thể bước ra khỏi ngôi nhà cô đơn này.
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa. Bà Tuyết cố hết sức lê từng bước nặng nhọc ra mở cửa. Trước mắt bà là một nhóm thanh niên tình nguyện, tay cầm lá cờ đỏ sao vàng.
"Bà ơi, chúng cháu đến tặng bà lá cờ này", người đứng đầu nhóm nói. "Bà là người có công với đất nước, bà xứng đáng được hưởng không khí lễ hội".
Những giọt nước mắt lăn dài trên má bà Tuyết. Bà đón lấy lá cờ từ tay người thanh niên và run rẩy treo nó lên cạnh cửa sổ. Trong khoảnh khắc đó, ngôi nhà nhỏ bỗng sáng bừng lên, hòa vào không khí tưng bừng của ngày đại lễ. Bà Tuyết ngước nhìn lá cờ, cảm thấy lòng mình như được tiếp thêm sức mạnh. Bà không còn cô đơn hay tủi thân nữa, vì bà đã có một lá cờ bầu bạn, thay cho những người thân yêu không thể ở bên.
Dân tộc Việt Nam mãi biết ơn những người như bà Tuyết, những người đã hy sinh tuổi thanh xuân, cả cuộc đời để bảo vệ đất nước. Ngôi nhà nhỏ của bà, không treo cờ nhưng vẫn ngập tràn tinh thần yêu nước, là một lời nhắc nhở cho thế hệ mai sau về giá trị của sự hy sinh và lòng tự hào dân tộc.