Có những thằng bạn tôi, nghèo rách rưới, ở trong những căn nhà tồi tàn, không có xe hơi hay tài sản gì đáng giá. Thế nhưng, lúc nào họ cũng mở mồm ra khoe mẽ về họ hàng giàu có của mình. Tôi chẳng hiểu họ làm thế để làm gì.
Có một đứa tên là A, nhà ở trong một cái xóm ổ chuột. Nhà nó bé xíu, chỉ có một phòng, mái tôn thủng lỗ chỗ. Mỗi khi trời mưa, cả nhà nó phải chui vào một góc để tránh nước dột. Vậy mà, A luôn kể về người chú giàu có của nó ở nước ngoài, chú ấy có biệt thự, xe sang và cuộc sống xa hoa.
Hay như B, nhà ở một vùng quê nghèo. Bố mẹ B làm nông, quanh năm đầu tắt mặt tối chỉ đủ ăn. Nhưng B thì lúc nào cũng nói về người bác ở thành phố, bác ấy là giám đốc công ty, có nhà lầu, xe hơi.
Tôi không hiểu họ khoe khoang để làm gì. Có phải để che giấu sự nghèo khó của bản thân? Hay muốn nâng cao giá trị bản thân trong mắt người khác? Nhưng họ có biết rằng, những lời khoe mẽ đó chẳng làm cho họ giàu có hơn, cũng chẳng giúp họ thoát khỏi cảnh nghèo khổ được không?
Ngược lại, sự khoe mẽ chỉ càng làm lộ rõ sự tự ti và thiếu tự trọng của họ. Họ không dám đối mặt với sự thật là mình nghèo, nên phải dùng lời nói để đánh lừa bản thân và những người xung quanh.
Tôi thấy thương cho những đứa bạn như vậy. Họ sống trong một thế giới ảo tưởng, không biết trân trọng cuộc sống mình đang có. Họ luôn mơ tưởng đến một cuộc sống giàu sang, nhưng lại không chịu làm gì để đạt được nó. Thay vào đó, họ chỉ biết ngồi đó khoe mẽ, tự sướng với những thành công của người khác.
Tôi hy vọng, những đứa bạn của tôi sẽ sớm nhận ra sự vô nghĩa của những lời khoe khoang. Tôi muốn họ biết rằng, giá trị của một con người không nằm ở sự giàu có hay địa vị, mà nằm ở chính bản thân họ, ở những gì họ làm và những gì họ có được bằng chính sức lao động của mình.
Có một đứa tên là A, nhà ở trong một cái xóm ổ chuột. Nhà nó bé xíu, chỉ có một phòng, mái tôn thủng lỗ chỗ. Mỗi khi trời mưa, cả nhà nó phải chui vào một góc để tránh nước dột. Vậy mà, A luôn kể về người chú giàu có của nó ở nước ngoài, chú ấy có biệt thự, xe sang và cuộc sống xa hoa.
Hay như B, nhà ở một vùng quê nghèo. Bố mẹ B làm nông, quanh năm đầu tắt mặt tối chỉ đủ ăn. Nhưng B thì lúc nào cũng nói về người bác ở thành phố, bác ấy là giám đốc công ty, có nhà lầu, xe hơi.
Tôi không hiểu họ khoe khoang để làm gì. Có phải để che giấu sự nghèo khó của bản thân? Hay muốn nâng cao giá trị bản thân trong mắt người khác? Nhưng họ có biết rằng, những lời khoe mẽ đó chẳng làm cho họ giàu có hơn, cũng chẳng giúp họ thoát khỏi cảnh nghèo khổ được không?
Ngược lại, sự khoe mẽ chỉ càng làm lộ rõ sự tự ti và thiếu tự trọng của họ. Họ không dám đối mặt với sự thật là mình nghèo, nên phải dùng lời nói để đánh lừa bản thân và những người xung quanh.
Tôi thấy thương cho những đứa bạn như vậy. Họ sống trong một thế giới ảo tưởng, không biết trân trọng cuộc sống mình đang có. Họ luôn mơ tưởng đến một cuộc sống giàu sang, nhưng lại không chịu làm gì để đạt được nó. Thay vào đó, họ chỉ biết ngồi đó khoe mẽ, tự sướng với những thành công của người khác.
Tôi hy vọng, những đứa bạn của tôi sẽ sớm nhận ra sự vô nghĩa của những lời khoe khoang. Tôi muốn họ biết rằng, giá trị của một con người không nằm ở sự giàu có hay địa vị, mà nằm ở chính bản thân họ, ở những gì họ làm và những gì họ có được bằng chính sức lao động của mình.