Cảm giác đói cồn cào gặm nhấm cái bụng rỗng không. Tôi ngồi bên vệ đường, nhìn dòng người hối hả qua lại với vẻ thèm thuồng. Giờ đã quá giấc ăn trưa, nhưng tôi vẫn chưa có gì trong bụng.
Kể từ sáng, tôi đã lang thang khắp nơi để tìm việc làm tạm. Cuộc sống khó khăn, tiền bạc cạn kiệt, tôi đành phải nhịn đói qua giờ để tiết kiệm. Nhưng cơn đói cứ hành hạ, khiến đầu óc tôi trở nên mụ mị.
Tôi cố gắng uống nước cầm cự, nhưng nước không thể át nổi cơn đói. Tôi thấy hoa mắt, chóng mặt, chân tay run rẩy. Phải làm gì đây?
Ánh mắt tôi bắt gặp một quán cơm bình dân bên kia đường. Mùi thức ăn thơm phức bay trong gió, đánh thức cơn đói đang dữ dội bên trong tôi. Tôi đứng dậy, bước đến gần quán và đứng đó do dự.
Cuối cùng, tôi lấy hết can đảm, bước vào quán và nhìn quanh. Quán không quá đông, tôi thấy một bàn trống và ngồi xuống. Người phục vụ đến hỏi tôi muốn ăn gì, nhưng tôi chỉ lắc đầu.
Tôi nhìn quanh quán, cố tìm kiếm một người nào đó có thể giúp đỡ. Ánh mắt tôi dừng lại ở một nhóm thanh niên đang ngồi ở góc quán. Họ đang nói chuyện và cười đùa, có vẻ như họ đang rất vui vẻ.
Tôi hít một hơi thật sâu và đi đến bàn của họ. "Xin lỗi, các anh," tôi run rẩy nói. "Tôi... tôi đang rất đói, và tôi không có tiền... Tôi có thể xin các anh một bữa cơm không?"
Những người thanh niên nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, nhưng họ nhanh chóng mỉm cười. "Tất nhiên rồi," một người nói. "Hãy ngồi xuống và ăn cùng chúng tôi."
Tôi ngồi xuống bàn và cảm thấy rất biết ơn. Những người thanh niên này cho tôi một bữa ăn ngon nhất mà tôi từng có. Khi ăn xong, tôi cảm thấy no bụng và ấm lòng. Tôi cảm ơn họ rối rít và hứa sẽ trả ơn khi có thể.
Những người thanh niên chỉ cười và xua tay. "Không sao đâu," một người nói. "Chúng tôi cũng từng gặp hoàn cảnh khó khăn như vậy. Chỉ cần bạn cố gắng hết sức là được."
Tôi rời khỏi quán cơm với một bụng no và trái tim ấm áp. Tôi biết rằng thế giới này vẫn còn nhiều người tốt bụng sẵn sàng giúp đỡ những người gặp khó khăn. Tôi sẽ cố gắng hết sức để không để bản thân phải đói khổ nữa, và tôi sẽ luôn nhớ đến những người đã giúp đỡ tôi trong lúc tuyệt vọng.
Kể từ sáng, tôi đã lang thang khắp nơi để tìm việc làm tạm. Cuộc sống khó khăn, tiền bạc cạn kiệt, tôi đành phải nhịn đói qua giờ để tiết kiệm. Nhưng cơn đói cứ hành hạ, khiến đầu óc tôi trở nên mụ mị.
Tôi cố gắng uống nước cầm cự, nhưng nước không thể át nổi cơn đói. Tôi thấy hoa mắt, chóng mặt, chân tay run rẩy. Phải làm gì đây?
Ánh mắt tôi bắt gặp một quán cơm bình dân bên kia đường. Mùi thức ăn thơm phức bay trong gió, đánh thức cơn đói đang dữ dội bên trong tôi. Tôi đứng dậy, bước đến gần quán và đứng đó do dự.
Cuối cùng, tôi lấy hết can đảm, bước vào quán và nhìn quanh. Quán không quá đông, tôi thấy một bàn trống và ngồi xuống. Người phục vụ đến hỏi tôi muốn ăn gì, nhưng tôi chỉ lắc đầu.
Tôi nhìn quanh quán, cố tìm kiếm một người nào đó có thể giúp đỡ. Ánh mắt tôi dừng lại ở một nhóm thanh niên đang ngồi ở góc quán. Họ đang nói chuyện và cười đùa, có vẻ như họ đang rất vui vẻ.
Tôi hít một hơi thật sâu và đi đến bàn của họ. "Xin lỗi, các anh," tôi run rẩy nói. "Tôi... tôi đang rất đói, và tôi không có tiền... Tôi có thể xin các anh một bữa cơm không?"
Những người thanh niên nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, nhưng họ nhanh chóng mỉm cười. "Tất nhiên rồi," một người nói. "Hãy ngồi xuống và ăn cùng chúng tôi."
Tôi ngồi xuống bàn và cảm thấy rất biết ơn. Những người thanh niên này cho tôi một bữa ăn ngon nhất mà tôi từng có. Khi ăn xong, tôi cảm thấy no bụng và ấm lòng. Tôi cảm ơn họ rối rít và hứa sẽ trả ơn khi có thể.
Những người thanh niên chỉ cười và xua tay. "Không sao đâu," một người nói. "Chúng tôi cũng từng gặp hoàn cảnh khó khăn như vậy. Chỉ cần bạn cố gắng hết sức là được."
Tôi rời khỏi quán cơm với một bụng no và trái tim ấm áp. Tôi biết rằng thế giới này vẫn còn nhiều người tốt bụng sẵn sàng giúp đỡ những người gặp khó khăn. Tôi sẽ cố gắng hết sức để không để bản thân phải đói khổ nữa, và tôi sẽ luôn nhớ đến những người đã giúp đỡ tôi trong lúc tuyệt vọng.