Trong bóng tối u ám của một con hẻm vắng ngắt, một nhóm côn đồ hung hăng đang tìm kiếm một nạn nhân bất hạnh. Họ được dẫn dắt bởi gã to con tên Mike, kẻ có đôi mắt lạnh lùng như băng và nụ cười tàn nhẫn.
Tiếng bước chân nặng nề của họ vang vọng khắp các bức tường đá, khi họ đột nhiên nhìn thấy hai bóng người đang cúi xuống bên cạnh một người đàn ông nằm bất động. Lũ côn đồ chầm chậm tiến lại gần, nắm chặt thanh sắt và gậy bóng chày trong tay.
"Này tụi nhóc, làm gì đấy?" Mike quát.
Hai người đang giúp đỡ nạn nhân giật mình nhìn lên. Một là John, một xamer cao lớn với mái tóc bù xù và đôi mắt xanh dịu dàng. Người kia là Amy, một y tá trẻ với mái tóc nâu dài và khuôn mặt đầy lo lắng.
"Chúng tôi đang cố giúp anh ấy," John nói. "Anh ấy bị thương."
"Chúng tao không quan tâm," Mike cười khẩy. "Chúng mày định ăn cắp gì của thằng này à?"
"Chúng tôi không ăn cắp gì cả," Amy giải thích. "Chúng tôi là y tá, chúng tôi chỉ muốn giúp đỡ."
"Y tá gì chứ?" Mike nhếch mép. "Tụi bây đang bịa ra đấy."
Quay sang một tên côn đồ khác, Mike ra lệnh: "Đập tụi nó đi."
Các tên côn đồ lao vào John và Amy, nhưng hai người xamer đã quá chuẩn bị. John né đòn bằng phản xạ nhanh nhạy, sau đó trả đũa bằng một cú đá mạnh vào bụng một tên côn đồ. Amy, mặc dù đôi chân yếu ớt, cũng tung ra những cú đấm thẳng vào mặt kẻ tấn công mình.
Lũ côn đồ bất ngờ trước sức mạnh và sự phản kháng của hai xamer. Họ lùi lại, nhưng Mike không chịu bỏ cuộc. Hắn ném thanh sắt về phía John, đánh trúng vào đầu anh.
John ngã gục xuống, đầu chảy máu. Amy hét lên thất thanh, chạy đến bên anh. Bọn côn đồ bao vây họ, cười sảng khoái khi chứng kiến cảnh đau khổ của nạn nhân.
"Bây giờ thì tụi mày sẽ chết," Mike nói với giọng đầy đe dọa.
Anh ta định giáng một cú đánh chí mạng vào John, nhưng một thứ gì đó đã ngăn cản hắn.
Một bóng đen khổng lồ lao xuống từ trên cao, đập trúng Mike và đám côn đồ khác. Chúng nhào xuống đất, la hét đau đớn. John và Amy nhìn lên và thấy một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đang đứng trước họ.
Người đàn ông cởi áo khoác, để lộ cơ bắp cuồn cuộn. Anh ta nhìn bọn côn đồ bằng đôi mắt giận dữ.
"Tụi bay đã động vào người của tao."
Tiếng bước chân nặng nề của họ vang vọng khắp các bức tường đá, khi họ đột nhiên nhìn thấy hai bóng người đang cúi xuống bên cạnh một người đàn ông nằm bất động. Lũ côn đồ chầm chậm tiến lại gần, nắm chặt thanh sắt và gậy bóng chày trong tay.
"Này tụi nhóc, làm gì đấy?" Mike quát.
Hai người đang giúp đỡ nạn nhân giật mình nhìn lên. Một là John, một xamer cao lớn với mái tóc bù xù và đôi mắt xanh dịu dàng. Người kia là Amy, một y tá trẻ với mái tóc nâu dài và khuôn mặt đầy lo lắng.
"Chúng tôi đang cố giúp anh ấy," John nói. "Anh ấy bị thương."
"Chúng tao không quan tâm," Mike cười khẩy. "Chúng mày định ăn cắp gì của thằng này à?"
"Chúng tôi không ăn cắp gì cả," Amy giải thích. "Chúng tôi là y tá, chúng tôi chỉ muốn giúp đỡ."
"Y tá gì chứ?" Mike nhếch mép. "Tụi bây đang bịa ra đấy."
Quay sang một tên côn đồ khác, Mike ra lệnh: "Đập tụi nó đi."
Các tên côn đồ lao vào John và Amy, nhưng hai người xamer đã quá chuẩn bị. John né đòn bằng phản xạ nhanh nhạy, sau đó trả đũa bằng một cú đá mạnh vào bụng một tên côn đồ. Amy, mặc dù đôi chân yếu ớt, cũng tung ra những cú đấm thẳng vào mặt kẻ tấn công mình.
Lũ côn đồ bất ngờ trước sức mạnh và sự phản kháng của hai xamer. Họ lùi lại, nhưng Mike không chịu bỏ cuộc. Hắn ném thanh sắt về phía John, đánh trúng vào đầu anh.
John ngã gục xuống, đầu chảy máu. Amy hét lên thất thanh, chạy đến bên anh. Bọn côn đồ bao vây họ, cười sảng khoái khi chứng kiến cảnh đau khổ của nạn nhân.
"Bây giờ thì tụi mày sẽ chết," Mike nói với giọng đầy đe dọa.
Anh ta định giáng một cú đánh chí mạng vào John, nhưng một thứ gì đó đã ngăn cản hắn.
Một bóng đen khổng lồ lao xuống từ trên cao, đập trúng Mike và đám côn đồ khác. Chúng nhào xuống đất, la hét đau đớn. John và Amy nhìn lên và thấy một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đang đứng trước họ.
Người đàn ông cởi áo khoác, để lộ cơ bắp cuồn cuộn. Anh ta nhìn bọn côn đồ bằng đôi mắt giận dữ.
"Tụi bay đã động vào người của tao."