thanhdieureg_8252
Nhân Viên
Đắm mình trong bầu không khí thôn quê trong kỳ nghỉ lễ, tôi nhận ra một chân lý phũ phàng: trừ nhậu, còn chả biết làm gì!
Sáng sớm, khi bình minh ló dạng, làn hương đồng nội thoang thoảng khiến bụng dạ tôi cồn cào. Không có quán xá nào mở, chỉ còn cách lôi chai rượu đế ra nhâm nhi. Mặt trời lên cao, tôi đã ngà ngà say, nằm ngả nghiêng trên võng, ngắm mây trôi lững lờ.
Trưa về, tiếng chó sủa râm ran. Họ hàng tụ tập đông đủ, nhưng ngoài ăn uống, chẳng có hoạt động giải trí nào khác. Bia, rượu chảy tràn lan, chỉ trong chớp mắt, tôi đã say mềm, ngả vào lòng cô em họ xinh đẹp.
Chiều muộn, cố lê thân thể nặng nề ra đồng, tôi chạm trán những đứa trẻ đánh khăng bổ. Nhưng tuổi tác không cho phép tôi tham gia, đành đứng nhìn chúng chơi mà ngẩn ngơ.
Tối đến, xóm làng chìm vào bóng tối. Không có quán bar, không có rạp chiếu phim, chỉ còn mỗi tiếng ve kêu inh ỏi. Trên cánh đồng rộng lớn, tôi quây quần với đám bạn cùng xóm, đốt lửa trại, nướng khoai và tiếp tục nhậu say.
Đến khi cơn say tan, trời đã sáng bảnh. Mệt nhoài cả thân lẫn tâm, tôi lảo đảo về nhà, thề rằng kỳ nghỉ lễ tiếp theo sẽ tìm cách thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn nhậu nhẹt này!
Sáng sớm, khi bình minh ló dạng, làn hương đồng nội thoang thoảng khiến bụng dạ tôi cồn cào. Không có quán xá nào mở, chỉ còn cách lôi chai rượu đế ra nhâm nhi. Mặt trời lên cao, tôi đã ngà ngà say, nằm ngả nghiêng trên võng, ngắm mây trôi lững lờ.
Trưa về, tiếng chó sủa râm ran. Họ hàng tụ tập đông đủ, nhưng ngoài ăn uống, chẳng có hoạt động giải trí nào khác. Bia, rượu chảy tràn lan, chỉ trong chớp mắt, tôi đã say mềm, ngả vào lòng cô em họ xinh đẹp.
Chiều muộn, cố lê thân thể nặng nề ra đồng, tôi chạm trán những đứa trẻ đánh khăng bổ. Nhưng tuổi tác không cho phép tôi tham gia, đành đứng nhìn chúng chơi mà ngẩn ngơ.
Tối đến, xóm làng chìm vào bóng tối. Không có quán bar, không có rạp chiếu phim, chỉ còn mỗi tiếng ve kêu inh ỏi. Trên cánh đồng rộng lớn, tôi quây quần với đám bạn cùng xóm, đốt lửa trại, nướng khoai và tiếp tục nhậu say.
Đến khi cơn say tan, trời đã sáng bảnh. Mệt nhoài cả thân lẫn tâm, tôi lảo đảo về nhà, thề rằng kỳ nghỉ lễ tiếp theo sẽ tìm cách thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn nhậu nhẹt này!