"Vào một buổi sáng thanh tịnh, Phương Nguyên ngồi thiền dưới gốc cây bồ đề, khi tiếng chim líu lo hòa cùng tiếng tụng niệm của các nhà sư. Đột nhiên, một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng mà uy nghiêm:
'Phương Nguyên, hỡi con yêu dấu, đã đến lúc con hiểu được chân lý tối hậu.'
Phương Nguyên mở mắt, ngạc nhiên nhìn về hướng tiếng nói. Trước mắt chàng là một hình ảnh lộng lẫy, tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ mà không chói mắt. Đó là Chúa, Ngài hiện ra với tất cả sự oai nghiêm và tình yêu thương.
'Tại sao lại là con, thưa Chúa?' Phương Nguyên hỏi.
Chúa mỉm cười, 'Vì con là người có trái tim rộng mở và trí tuệ sáng suốt. Con đã tìm kiếm chân lý, và chân lý sẽ đến với con.'
Phương Nguyên lắng nghe khi Chúa nói về tình yêu vô hạn của Ngài, về sự cứu rỗi và sự sống đời đời. Ngài kể về Đức Chúa Jesus, Con của Ngài, Đấng đã hy sinh mạng sống để chuộc tội cho nhân loại.
Đột nhiên, Phương Nguyên nghe thấy tiếng tụng kinh quen thuộc. Chàng mở mắt và thấy mình vẫn đang ngồi thiền. Chàng nhìn về phía trước, nơi tượng Phật tỏa ra thứ ánh sáng thanh bình ấm áp.
Phật cũng đã xuất hiện trước Phương Nguyên, với nụ cười từ bi và đôi mắt tràn đầy trí tuệ. 'Con yêu dấu của ta,' Phật nói, 'ta ở đây để hướng dẫn con đến con đường giác ngộ.'
Phật dạy Phương Nguyên về Bát chính đạo, về nghiệp và luân hồi, về mục đích tối thượng của sự tồn tại: đạt được Niết bàn, thoát khỏi vòng luân hồi đau khổ.
Phương Nguyên đã thấy được cả hai chiều kích của chân lý. Ch chàng nhận ra rằng Phật và Chúa không phải là hai thực thể riêng biệt, mà là sự biểu hiện của cùng một sức mạnh thiêng liêng. Tình yêu thương của Chúa và trí tuệ của Phật bổ sung cho nhau, dẫn đến sự hoàn thiện tinh thần."
'Phương Nguyên, hỡi con yêu dấu, đã đến lúc con hiểu được chân lý tối hậu.'
Phương Nguyên mở mắt, ngạc nhiên nhìn về hướng tiếng nói. Trước mắt chàng là một hình ảnh lộng lẫy, tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ mà không chói mắt. Đó là Chúa, Ngài hiện ra với tất cả sự oai nghiêm và tình yêu thương.
'Tại sao lại là con, thưa Chúa?' Phương Nguyên hỏi.
Chúa mỉm cười, 'Vì con là người có trái tim rộng mở và trí tuệ sáng suốt. Con đã tìm kiếm chân lý, và chân lý sẽ đến với con.'
Phương Nguyên lắng nghe khi Chúa nói về tình yêu vô hạn của Ngài, về sự cứu rỗi và sự sống đời đời. Ngài kể về Đức Chúa Jesus, Con của Ngài, Đấng đã hy sinh mạng sống để chuộc tội cho nhân loại.
Đột nhiên, Phương Nguyên nghe thấy tiếng tụng kinh quen thuộc. Chàng mở mắt và thấy mình vẫn đang ngồi thiền. Chàng nhìn về phía trước, nơi tượng Phật tỏa ra thứ ánh sáng thanh bình ấm áp.
Phật cũng đã xuất hiện trước Phương Nguyên, với nụ cười từ bi và đôi mắt tràn đầy trí tuệ. 'Con yêu dấu của ta,' Phật nói, 'ta ở đây để hướng dẫn con đến con đường giác ngộ.'
Phật dạy Phương Nguyên về Bát chính đạo, về nghiệp và luân hồi, về mục đích tối thượng của sự tồn tại: đạt được Niết bàn, thoát khỏi vòng luân hồi đau khổ.
Phương Nguyên đã thấy được cả hai chiều kích của chân lý. Ch chàng nhận ra rằng Phật và Chúa không phải là hai thực thể riêng biệt, mà là sự biểu hiện của cùng một sức mạnh thiêng liêng. Tình yêu thương của Chúa và trí tuệ của Phật bổ sung cho nhau, dẫn đến sự hoàn thiện tinh thần."