Trong hầm trú ẩn ẩm ướt, giữa những tia đạn đang gào thét dữ dội, người lính giải phóng trẻ tuổi tên là Đức nằm co ro, hồi tưởng về những khoảnh khắc bình yên ngày nào.
Giữa chiến tranh loạn lạc, đồ ăn trở nên vô cùng khan hiếm. Nhưng với Đức, có một món ăn mà anh thèm đến chảy nước miếng: Mì tôm.
"Mình thèm quá", Đức thầm thì trong bóng tối, giọng khàn đặc vì khát. "Ước gì có một gói mì tôm lúc này".
Đột nhiên, một tia sáng le lói xuyên qua kẽ hở của hầm. Đức mở to mắt, không tin vào những gì mình nhìn thấy. Một đồng đội đang cầm ba gói mì tôm còn nguyên vẹn trên tay.
"Quân giải phóng!", đồng đội hét lớn. "Mình tìm được cái này ngoài kia!"
Đức vội vàng chộp lấy những gói mì tôm, đôi mắt anh sáng lên đầy háo hức. Anh xé toang một gói, đổ nước sôi và húp từng thìa nước dùng nóng hổi. Vị ngọt và đậm đà khiến toàn thân anh run rẩy vì sảng khoái.
Anh ăn hết một gói, rồi tiếp tục mở gói thứ hai, sau đó là gói thứ ba. Đức ăn như thể đã cả tháng không được ăn gì, không quan tâm đến cái nhìn ngạc nhiên của đồng đội.
"Sao cậu ăn nhiều thế?", đồng đội hỏi.
"Thèm quá", Đức nói, "Mình không biết khi nào mình mới có thể được ăn lại món này".
Đồng đội im lặng, hiểu được cảm giác thèm ăn mãnh liệt của Đức. Họ ngồi cạnh nhau, vừa ăn mì tôm vừa chia sẻ những câu chuyện về gia đình và ngôi nhà xa xôi.
Trong khoảnh khắc đó, giữa chiến trường khốc liệt, mùi thơm của mì tôm trở thành một thứ gì đó ấm áp và an ủi, kết nối họ với những người thân yêu và những ký ức bình yên.
Giữa chiến tranh loạn lạc, đồ ăn trở nên vô cùng khan hiếm. Nhưng với Đức, có một món ăn mà anh thèm đến chảy nước miếng: Mì tôm.
"Mình thèm quá", Đức thầm thì trong bóng tối, giọng khàn đặc vì khát. "Ước gì có một gói mì tôm lúc này".
Đột nhiên, một tia sáng le lói xuyên qua kẽ hở của hầm. Đức mở to mắt, không tin vào những gì mình nhìn thấy. Một đồng đội đang cầm ba gói mì tôm còn nguyên vẹn trên tay.
"Quân giải phóng!", đồng đội hét lớn. "Mình tìm được cái này ngoài kia!"
Đức vội vàng chộp lấy những gói mì tôm, đôi mắt anh sáng lên đầy háo hức. Anh xé toang một gói, đổ nước sôi và húp từng thìa nước dùng nóng hổi. Vị ngọt và đậm đà khiến toàn thân anh run rẩy vì sảng khoái.
Anh ăn hết một gói, rồi tiếp tục mở gói thứ hai, sau đó là gói thứ ba. Đức ăn như thể đã cả tháng không được ăn gì, không quan tâm đến cái nhìn ngạc nhiên của đồng đội.
"Sao cậu ăn nhiều thế?", đồng đội hỏi.
"Thèm quá", Đức nói, "Mình không biết khi nào mình mới có thể được ăn lại món này".
Đồng đội im lặng, hiểu được cảm giác thèm ăn mãnh liệt của Đức. Họ ngồi cạnh nhau, vừa ăn mì tôm vừa chia sẻ những câu chuyện về gia đình và ngôi nhà xa xôi.
Trong khoảnh khắc đó, giữa chiến trường khốc liệt, mùi thơm của mì tôm trở thành một thứ gì đó ấm áp và an ủi, kết nối họ với những người thân yêu và những ký ức bình yên.