Tạ Văn Tuyên
Nhân Viên
Trong ngôi nhà nhỏ ấm cúng, ông Nguyễn Văn Chiến, một cựu chiến binh thương binh 81% đang lặng lẽ ngồi khắc từng đường nét tinh sảo trên tảng gỗ. Gương mặt khắc khổ nhưng ánh mắt ông vẫn sáng ngời như những ngày còn chiến đấu ngoài tiền tuyến.
Năm 1968, tuổi trẻ hừng hực, ông Chiến xung phong nhập ngũ, tham gia chiến trường khốc liệt. Trong một trận đánh tại chiến trường Quảng Trị, ông bị thương nặng, một bên chân không thể cứu chữa. Sau ngày đất nước thống nhất, ông rời quân ngũ với trên người đầy thương tật.
Tuy nhiên, nỗi đau thể xác không thể dập tắt ý chí và nghị lực của ông. Ông quyết tâm vượt qua khó khăn, trở thành một người hữu ích cho xã hội. Với đôi chân tàn tật, ông đã học nghề mộc. Nhờ đôi tay khéo léo và sự kiên trì, ông trở thành một thợ mộc lành nghề.
Những sản phẩm thủ công của ông như bàn ghế, tủ, kệ... không chỉ đẹp mắt mà còn bền chắc, được nhiều người ưa chuộng. Ông thường xuyên tham gia các hội chợ thủ công, triển lãm sản phẩm để giới thiệu tay nghề và truyền cảm hứng cho những người khác.
Ngoài công việc, ông Chiến còn nhiệt tình tham gia các hoạt động xã hội. Ông thường xuyên đến các trường học để chia sẻ câu chuyện về lòng dũng cảm và tinh thần vượt khó của mình với các em học sinh. Ông cũng tham gia vào hội cựu chiến binh, luôn gương mẫu trong các phong trào đền ơn đáp nghĩa.
Gương mặt ông luôn nở nụ cười lạc quan, ánh mắt tràn đầy sức sống. Ông trở thành biểu tượng của tinh thần "tàn nhưng không phế", chứng minh rằng ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn nhất, con người ta vẫn có thể vượt lên chính mình và đóng góp ý nghĩa cho xã hội.
Câu chuyện về ông Nguyễn Văn Chiến đã truyền cảm hứng cho vô số người, tiếp thêm sức mạnh cho những ai đang gặp phải nghịch cảnh. Ông là tấm gương sáng ngời về ý chí, nghị lực và tấm lòng cao cả, khẳng định rằng "dù hoàn cảnh có trớ trêu đến đâu, trái tim ta vẫn có thể sáng ngời."
Năm 1968, tuổi trẻ hừng hực, ông Chiến xung phong nhập ngũ, tham gia chiến trường khốc liệt. Trong một trận đánh tại chiến trường Quảng Trị, ông bị thương nặng, một bên chân không thể cứu chữa. Sau ngày đất nước thống nhất, ông rời quân ngũ với trên người đầy thương tật.
Tuy nhiên, nỗi đau thể xác không thể dập tắt ý chí và nghị lực của ông. Ông quyết tâm vượt qua khó khăn, trở thành một người hữu ích cho xã hội. Với đôi chân tàn tật, ông đã học nghề mộc. Nhờ đôi tay khéo léo và sự kiên trì, ông trở thành một thợ mộc lành nghề.
Những sản phẩm thủ công của ông như bàn ghế, tủ, kệ... không chỉ đẹp mắt mà còn bền chắc, được nhiều người ưa chuộng. Ông thường xuyên tham gia các hội chợ thủ công, triển lãm sản phẩm để giới thiệu tay nghề và truyền cảm hứng cho những người khác.
Ngoài công việc, ông Chiến còn nhiệt tình tham gia các hoạt động xã hội. Ông thường xuyên đến các trường học để chia sẻ câu chuyện về lòng dũng cảm và tinh thần vượt khó của mình với các em học sinh. Ông cũng tham gia vào hội cựu chiến binh, luôn gương mẫu trong các phong trào đền ơn đáp nghĩa.
Gương mặt ông luôn nở nụ cười lạc quan, ánh mắt tràn đầy sức sống. Ông trở thành biểu tượng của tinh thần "tàn nhưng không phế", chứng minh rằng ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn nhất, con người ta vẫn có thể vượt lên chính mình và đóng góp ý nghĩa cho xã hội.
Câu chuyện về ông Nguyễn Văn Chiến đã truyền cảm hứng cho vô số người, tiếp thêm sức mạnh cho những ai đang gặp phải nghịch cảnh. Ông là tấm gương sáng ngời về ý chí, nghị lực và tấm lòng cao cả, khẳng định rằng "dù hoàn cảnh có trớ trêu đến đâu, trái tim ta vẫn có thể sáng ngời."