Vào tiết trời se lạnh, khi lá vàng rải đầy khắp phố, cả dân tộc lại chuẩn bị đón chào một ngày quốc hận đau thương. Nhưng năm nay, bầu không khí dường như có chút khác lạ. Ba que diễn tuồng quen thuộc, biểu tượng của sự mất mát và đau thương, lại vắng bóng.
Người dân cả nước xôn xao bàn tán. Cụ ông già bên gốc đa trầm ngâm bảo: "Ngày quốc hận mà không thấy ba que diễn tuồng, chẳng lẽ nỗi đau đã nguôi ngoai hay chúng ta đang dần lãng quên quá khứ?".
Cô sinh viên trẻ đầy nhiệt huyết thốt lên: "Không thể nào! Ngày quốc hận không chỉ là nhắc lại nỗi đau mà còn là lời cảnh tỉnh cho chúng ta về sức mạnh của đoàn kết và ý chí chống giặc ngoại xâm".
Người lính già từng tham gia chiến đấu bồi hồi nhớ lại: "Ba que diễn tuồng tượng trưng cho tiếng kèn phát lệnh xung phong, tiếng chiêng thúc giục tiến quân và tiếng trống hò reo chiến thắng. Đó là những âm thanh đã thôi thúc cha ông ta chiến đấu quên mình vì độc lập, tự do".
Trong khi đó, ở một góc phố đông đúc, một nhóm thanh niên đang say sưa hát quốc ca. Họ khẳng định: "Dù thời gian có trôi qua, nhưng ba que diễn tuồng vẫn là ngọn lửa thiêng liêng trong lòng chúng tôi. Nó nhắc nhở chúng tôi về những hy sinh của cha ông và thôi thúc chúng tôi xây dựng đất nước ngày càng vững mạnh".
Và khi màn đêm buông xuống, ba que diễn tuồng lại bừng sáng khắp nơi trên cả nước. Ánh sáng của chúng như một lời cam kết sắt son của người dân Việt Nam: Dù thời gian có phai mờ, nhưng nỗi đau mất nước và tinh thần bất khuất của dân tộc sẽ mãi mãi được khắc sâu trong tâm trí.
Người dân cả nước xôn xao bàn tán. Cụ ông già bên gốc đa trầm ngâm bảo: "Ngày quốc hận mà không thấy ba que diễn tuồng, chẳng lẽ nỗi đau đã nguôi ngoai hay chúng ta đang dần lãng quên quá khứ?".
Cô sinh viên trẻ đầy nhiệt huyết thốt lên: "Không thể nào! Ngày quốc hận không chỉ là nhắc lại nỗi đau mà còn là lời cảnh tỉnh cho chúng ta về sức mạnh của đoàn kết và ý chí chống giặc ngoại xâm".
Người lính già từng tham gia chiến đấu bồi hồi nhớ lại: "Ba que diễn tuồng tượng trưng cho tiếng kèn phát lệnh xung phong, tiếng chiêng thúc giục tiến quân và tiếng trống hò reo chiến thắng. Đó là những âm thanh đã thôi thúc cha ông ta chiến đấu quên mình vì độc lập, tự do".
Trong khi đó, ở một góc phố đông đúc, một nhóm thanh niên đang say sưa hát quốc ca. Họ khẳng định: "Dù thời gian có trôi qua, nhưng ba que diễn tuồng vẫn là ngọn lửa thiêng liêng trong lòng chúng tôi. Nó nhắc nhở chúng tôi về những hy sinh của cha ông và thôi thúc chúng tôi xây dựng đất nước ngày càng vững mạnh".
Và khi màn đêm buông xuống, ba que diễn tuồng lại bừng sáng khắp nơi trên cả nước. Ánh sáng của chúng như một lời cam kết sắt son của người dân Việt Nam: Dù thời gian có phai mờ, nhưng nỗi đau mất nước và tinh thần bất khuất của dân tộc sẽ mãi mãi được khắc sâu trong tâm trí.