thanhdieu1003
Nhân Viên
Tại một quán cà phê ấm cúng ở miền Nam, cô nữ sinh THảo ngồi thưởng thức tách cà phê thơm phức, trong lòng trĩu nặng một câu hỏi đã ám ảnh cô suốt bao năm qua: Phải chăng người miền Bắc không ưa người miền Nam?
Từ nhỏ, Thảo đã nghe nhiều lời đồn đại về mối bất hoà giữa hai miền đất. Mọi người nói rằng người Bắc kiêu căng, trọng quyền lực, còn người Nam hiền lành, thoải mái. Thảo không khỏi lo lắng liệu những lời đồn này có đúng sự thật hay không.
Nhưng khi cô lên đại học, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Cô gặp gỡ nhiều bạn bè từ khắp mọi miền đất nước, bao gồm cả những sinh viên miền Bắc. Họ chào đón cô nồng nhiệt, đối xử với cô như người nhà.
Thảo thấy mình hoà nhập khá dễ dàng với các bạn miền Bắc. Chỉ cần gạt bỏ những định kiến ban đầu, cô nhận ra rằng họ cũng ấm áp, thân thiện như cô vậy. Họ cùng nhau chia sẻ những câu chuyện, cùng nhau học tập và cùng nhau tận hưởng cuộc sống sinh viên đầy ắp niềm vui.
Dần dần, những câu hỏi trong lòng Thảo cũng dần biến mất. Cô nhận ra rằng tình người không phân biệt vùng miền, rằng miền Nam hay miền Bắc, người ta đều hướng đến những giá trị chung: tình yêu thương, sự hiểu biết và tôn trọng.
Một ngày nọ, khi cô đang trò chuyện với người bạn thân đến từ miền Bắc, cô không kìm được mà hỏi: "Có đúng là người miền Bắc không thích người miền Nam không?"
Bạn cô mỉm cười, nhìn cô trìu mến: "Những lời đồn đại đó chỉ là định kiến thôi, Thảo ạ. Người miền Bắc cũng giống như người miền Nam, chúng ta đều là người Việt Nam. Không có sự phân biệt nào giữa chúng ta."
Những lời nói ấy như một tia nắng xua tan mọi lo lắng trong lòng Thảo. Cô nhận ra rằng mình đã quá khép mình, đã để những định kiến che mờ đi sự thật. Từ nay trở đi, cô sẽ không còn nghi ngờ tình cảm của người miền Bắc nữa.
Từ nhỏ, Thảo đã nghe nhiều lời đồn đại về mối bất hoà giữa hai miền đất. Mọi người nói rằng người Bắc kiêu căng, trọng quyền lực, còn người Nam hiền lành, thoải mái. Thảo không khỏi lo lắng liệu những lời đồn này có đúng sự thật hay không.
Nhưng khi cô lên đại học, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Cô gặp gỡ nhiều bạn bè từ khắp mọi miền đất nước, bao gồm cả những sinh viên miền Bắc. Họ chào đón cô nồng nhiệt, đối xử với cô như người nhà.
Thảo thấy mình hoà nhập khá dễ dàng với các bạn miền Bắc. Chỉ cần gạt bỏ những định kiến ban đầu, cô nhận ra rằng họ cũng ấm áp, thân thiện như cô vậy. Họ cùng nhau chia sẻ những câu chuyện, cùng nhau học tập và cùng nhau tận hưởng cuộc sống sinh viên đầy ắp niềm vui.
Dần dần, những câu hỏi trong lòng Thảo cũng dần biến mất. Cô nhận ra rằng tình người không phân biệt vùng miền, rằng miền Nam hay miền Bắc, người ta đều hướng đến những giá trị chung: tình yêu thương, sự hiểu biết và tôn trọng.
Một ngày nọ, khi cô đang trò chuyện với người bạn thân đến từ miền Bắc, cô không kìm được mà hỏi: "Có đúng là người miền Bắc không thích người miền Nam không?"
Bạn cô mỉm cười, nhìn cô trìu mến: "Những lời đồn đại đó chỉ là định kiến thôi, Thảo ạ. Người miền Bắc cũng giống như người miền Nam, chúng ta đều là người Việt Nam. Không có sự phân biệt nào giữa chúng ta."
Những lời nói ấy như một tia nắng xua tan mọi lo lắng trong lòng Thảo. Cô nhận ra rằng mình đã quá khép mình, đã để những định kiến che mờ đi sự thật. Từ nay trở đi, cô sẽ không còn nghi ngờ tình cảm của người miền Bắc nữa.