Đêm khuya tĩnh lặng, ngọn đèn bàn leo lét soi bóng chàng trai trẻ lạc lối giữa dòng đời. Từng tiếng gõ phím vô hồn cứ vang lên đều đều, như tiếng nấc nghẹn ngào của một trái tim tan vỡ.
"Tôi từng là cậu bé với ước mơ hoài bão cháy bỏng. Tôi chăm chỉ học tập, ngày đêm miệt mài mong một tương lai tươi sáng hơn. Nhưng rồi mọi thứ sụp đổ ngay trước mắt tôi."
Anh ta nhấp một ngụm cà phê đắng ngắt, hương vị đắng chát thấm sâu vào từng tế bào trong cơ thể anh ta. "Tôi chứng kiến bạn thân mình, một tên học lực kém cỏi, bỗng chốc trở nên giàu có chỉ sau một đêm. Hắn kinh doanh bất động sản và hốt bạc triệu trong chớp mắt."
"Tôi sụp đổ hoàn toàn. Cảm giác như mọi công sức của tôi đều trở nên vô nghĩa. Tại sao một kẻ tầm thường như hắn lại có thể dễ dàng đổi đời còn tôi phải vật lộn từng ngày với cuộc sống tẻ nhạt?"
Sự căm phẫn và ghen tỵ gặm nhấm tâm trí anh ta từng ngày. Anh ta bỏ bê học hành, cô lập mình với mọi người. Ánh hào quang trong mắt anh ta giờ đã tắt ngấm, chỉ còn lại một khoảng trống vô hồn.
"Câu chuyện về bạn tôi trở thành bóng ma ám ảnh tôi. Tôi không còn động lực để sống, không còn niềm tin vào tương lai. Mỗi ngày trôi qua chỉ là một sự tồn tại vô nghĩa, tẻ nhạt và vô vọng."
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời u ám như phản chiếu tâm trạng của anh ta. Mưa rơi nhẹ nhàng, từng hạt nước như những giọt nước mắt đau khổ rơi xuống.
"Tôi không biết phải làm sao nữa. Tôi đã đánh mất chính mình, đánh mất ước mơ của mình. Tôi không còn thiết tha với cuộc sống này nữa. Cảm giác như tôi đã chết từ lâu, chỉ có cơ thể vẫn còn sống mà thôi."
Ngọn đèn bàn vẫn tiếp tục leo lét, soi sáng bóng hình cô độc của chàng trai trẻ. Tiếng gõ phím vô hồn vẫn tiếp tục, như một lời than thở tuyệt vọng của một trái tim đã mất đi niềm tin.
"Tôi từng là cậu bé với ước mơ hoài bão cháy bỏng. Tôi chăm chỉ học tập, ngày đêm miệt mài mong một tương lai tươi sáng hơn. Nhưng rồi mọi thứ sụp đổ ngay trước mắt tôi."
Anh ta nhấp một ngụm cà phê đắng ngắt, hương vị đắng chát thấm sâu vào từng tế bào trong cơ thể anh ta. "Tôi chứng kiến bạn thân mình, một tên học lực kém cỏi, bỗng chốc trở nên giàu có chỉ sau một đêm. Hắn kinh doanh bất động sản và hốt bạc triệu trong chớp mắt."
"Tôi sụp đổ hoàn toàn. Cảm giác như mọi công sức của tôi đều trở nên vô nghĩa. Tại sao một kẻ tầm thường như hắn lại có thể dễ dàng đổi đời còn tôi phải vật lộn từng ngày với cuộc sống tẻ nhạt?"
Sự căm phẫn và ghen tỵ gặm nhấm tâm trí anh ta từng ngày. Anh ta bỏ bê học hành, cô lập mình với mọi người. Ánh hào quang trong mắt anh ta giờ đã tắt ngấm, chỉ còn lại một khoảng trống vô hồn.
"Câu chuyện về bạn tôi trở thành bóng ma ám ảnh tôi. Tôi không còn động lực để sống, không còn niềm tin vào tương lai. Mỗi ngày trôi qua chỉ là một sự tồn tại vô nghĩa, tẻ nhạt và vô vọng."
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời u ám như phản chiếu tâm trạng của anh ta. Mưa rơi nhẹ nhàng, từng hạt nước như những giọt nước mắt đau khổ rơi xuống.
"Tôi không biết phải làm sao nữa. Tôi đã đánh mất chính mình, đánh mất ước mơ của mình. Tôi không còn thiết tha với cuộc sống này nữa. Cảm giác như tôi đã chết từ lâu, chỉ có cơ thể vẫn còn sống mà thôi."
Ngọn đèn bàn vẫn tiếp tục leo lét, soi sáng bóng hình cô độc của chàng trai trẻ. Tiếng gõ phím vô hồn vẫn tiếp tục, như một lời than thở tuyệt vọng của một trái tim đã mất đi niềm tin.