Mạnh Thường
Nhân Viên
Trong tòa lâu đài cổ kính, tiếng đàn du dương vang vọng khắp hành lang. Tân, cô gái trẻ đẹp với mái tóc dài đen mượt, đang say đắm chơi bản sonate trên chiếc đàn piano cổ.
Những ngón tay mảnh mai của cô lướt nhẹ trên phím đàn, tạo ra giai điệu ngọt ngào và đầy mê hoặc. Âm thanh ấy dường như lan tỏa khắp không gian, chạm đến từng ngõ ngách của trái tim người nghe.
Trong khi Tân đắm chìm trong thế giới âm nhạc của mình, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa phòng. Đó là Linh, bạn thân nhất của Tân, đang nở một nụ cười tươi tắn.
"Tân, tuyệt vời quá!" Linh thốt lên, giọng điệu đầy ngưỡng mộ. "Cậu chơi piano thật điêu luyện."
Tân đỏ mặt vì lời khen. Cô ngừng chơi và đóng nắp đàn lại. "Cảm ơn Linh. Tớ chỉ đang luyện tập thôi."
"Luyện tập gì chứ," Linh phản đối. "Tớ cá là cậu có thể lên sân khấu biểu diễn ngay bây giờ."
Tân cười nhẹ. "Tớ không chắc đâu. Tớ chỉ thích chơi đàn cho riêng mình thôi."
"Thôi nào, Tân," Linh nài nỉ. "Cậu có tiềm năng lớn lắm. Cậu nên chia sẻ tài năng của mình cho cả thế giới."
Tân do dự. Cô luôn ngần ngại trước ý tưởng biểu diễn trước công chúng. Nhưng nhìn vào sự khích lệ trong mắt Linh, cô biết không thể từ chối được.
"Được rồi," Tân đồng ý. "Tớ hứa sẽ suy nghĩ về điều đó."
"Tuyệt vời quá!" Linh reo lên. "Tân ơi, tớ biết cậu sẽ thành công."
Hai người bạn ôm nhau, chia sẻ niềm vui và sự kỳ vọng cho tương lai của Tân. Và trong tiếng đàn du dương còn vang vọng trong tòa lâu đài, họ mơ về một ngày Tân sẽ tỏa sáng trên sân khấu lớn, truyền cảm hứng cho mọi người bằng tài năng âm nhạc phi thường của cô.
Những ngón tay mảnh mai của cô lướt nhẹ trên phím đàn, tạo ra giai điệu ngọt ngào và đầy mê hoặc. Âm thanh ấy dường như lan tỏa khắp không gian, chạm đến từng ngõ ngách của trái tim người nghe.
Trong khi Tân đắm chìm trong thế giới âm nhạc của mình, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa phòng. Đó là Linh, bạn thân nhất của Tân, đang nở một nụ cười tươi tắn.
"Tân, tuyệt vời quá!" Linh thốt lên, giọng điệu đầy ngưỡng mộ. "Cậu chơi piano thật điêu luyện."
Tân đỏ mặt vì lời khen. Cô ngừng chơi và đóng nắp đàn lại. "Cảm ơn Linh. Tớ chỉ đang luyện tập thôi."
"Luyện tập gì chứ," Linh phản đối. "Tớ cá là cậu có thể lên sân khấu biểu diễn ngay bây giờ."
Tân cười nhẹ. "Tớ không chắc đâu. Tớ chỉ thích chơi đàn cho riêng mình thôi."
"Thôi nào, Tân," Linh nài nỉ. "Cậu có tiềm năng lớn lắm. Cậu nên chia sẻ tài năng của mình cho cả thế giới."
Tân do dự. Cô luôn ngần ngại trước ý tưởng biểu diễn trước công chúng. Nhưng nhìn vào sự khích lệ trong mắt Linh, cô biết không thể từ chối được.
"Được rồi," Tân đồng ý. "Tớ hứa sẽ suy nghĩ về điều đó."
"Tuyệt vời quá!" Linh reo lên. "Tân ơi, tớ biết cậu sẽ thành công."
Hai người bạn ôm nhau, chia sẻ niềm vui và sự kỳ vọng cho tương lai của Tân. Và trong tiếng đàn du dương còn vang vọng trong tòa lâu đài, họ mơ về một ngày Tân sẽ tỏa sáng trên sân khấu lớn, truyền cảm hứng cho mọi người bằng tài năng âm nhạc phi thường của cô.