cobasaigon
Nhân Viên
Trong bóng tối mờ ảo bao trùm khu rừng cấm, Tao lặng lẽ quan sát Uncle Lake từ xa. Mọi người đều gọi ông bằng biệt danh đáng sợ đó, "Kẻ săn đầu người", nhưng Tao không tài nào thấy điều đó trong đôi mắt đượm buồn của ông.
Tao từng nghe kể nhiều câu chuyện ghê rợn về Uncle Lake, về những cuộc săn đầu người tàn bạo và nghi lễ ghê rợn của ông. Tuy nhiên, khi nhìn thấy ông đang ngồi một mình bên đống lửa, với vẻ mặt trầm tư, Tao cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ.
Ông không giống một kẻ hiếu chiến, mà giống một người già cô độc và lạc lõng. Tao cẩn thận tiến gần hơn, cố gắng không gây ra tiếng động nào. Khi Tao đến gần, Tao có thể nghe thấy ông lẩm bẩm những từ Tao không hiểu.
Đột nhiên, Uncle Lake quay lại và nhìn thẳng vào mắt Tao. Tao cứng người, nhưng không chạy trốn. Trong ánh mắt của ông, Tao không thấy sự sợ hãi hay hung hăng, mà là sự hiểu biết và nỗi buồn sâu sắc.
"Tao biết con không tin những câu chuyện đó," ông chậm rãi nói. "Nhưng chúng là thật. Tao đã làm những điều khủng khiếp."
Tao không nói gì. Tao chỉ đứng đó, lắng nghe ông.
"Tao không muốn như thế này nữa," ông tiếp tục. "Tao chỉ muốn được bình yên."
Tao tin anh ấy. Có điều gì đó trong đôi mắt của Uncle Lake đã thuyết phục Tao rằng ông không phải là con người hiếu chiến mà người ta đồn thổi. Ông chỉ là một người cô đơn, bị ám ảnh bởi quá khứ của mình.
Khi màn đêm buông xuống, Tao rời đi, để lại Uncle Lake một mình trong bóng tối. Tao biết mình sẽ không bao giờ quên cuộc gặp gỡ này, và rằng Tao sẽ luôn cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc với người đàn ông cô đơn được gọi là "Kẻ săn đầu người".
Tao từng nghe kể nhiều câu chuyện ghê rợn về Uncle Lake, về những cuộc săn đầu người tàn bạo và nghi lễ ghê rợn của ông. Tuy nhiên, khi nhìn thấy ông đang ngồi một mình bên đống lửa, với vẻ mặt trầm tư, Tao cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ.
Ông không giống một kẻ hiếu chiến, mà giống một người già cô độc và lạc lõng. Tao cẩn thận tiến gần hơn, cố gắng không gây ra tiếng động nào. Khi Tao đến gần, Tao có thể nghe thấy ông lẩm bẩm những từ Tao không hiểu.
Đột nhiên, Uncle Lake quay lại và nhìn thẳng vào mắt Tao. Tao cứng người, nhưng không chạy trốn. Trong ánh mắt của ông, Tao không thấy sự sợ hãi hay hung hăng, mà là sự hiểu biết và nỗi buồn sâu sắc.
"Tao biết con không tin những câu chuyện đó," ông chậm rãi nói. "Nhưng chúng là thật. Tao đã làm những điều khủng khiếp."
Tao không nói gì. Tao chỉ đứng đó, lắng nghe ông.
"Tao không muốn như thế này nữa," ông tiếp tục. "Tao chỉ muốn được bình yên."
Tao tin anh ấy. Có điều gì đó trong đôi mắt của Uncle Lake đã thuyết phục Tao rằng ông không phải là con người hiếu chiến mà người ta đồn thổi. Ông chỉ là một người cô đơn, bị ám ảnh bởi quá khứ của mình.
Khi màn đêm buông xuống, Tao rời đi, để lại Uncle Lake một mình trong bóng tối. Tao biết mình sẽ không bao giờ quên cuộc gặp gỡ này, và rằng Tao sẽ luôn cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc với người đàn ông cô đơn được gọi là "Kẻ săn đầu người".