Trên mảnh đất quê hương khô cằn, tôi gồng mình tưới nước không ngớt trong suốt hai ngày dài. Nắng như thiêu đốt, thiêu rụi mọi hơi ẩm, nhưng đất dưới chân vẫn chưa hề khô. Đất nứt toác, há miệng thèm khát như một đứa trẻ khát sữa.
Tôi cuốc xới vùng đất, cố gắng tạo những luống thoáng khí để nước ngấm xuống nhanh hơn. Nhưng đất vẫn cứng như đá, nước chỉ thấm được một lớp nông rồi trôi đi. Tôi thêm nước, nhưng nước chảy ào ào xuống đất mà không thấm. Đất như một cái sàng, lọc hết nước, chỉ để lại những rễ cây khô khốc.
Càng tưới, tôi càng tuyệt vọng. Đất quê hương tôi khô như sa mạc, ngay cả những cơn mưa rào cũng không thể làm mềm nó. Tôi thấm mệt, mồ hôi nhễ nhại. Ánh mặt trời không thương tiếc thiêu đốt làn da tôi, nhưng tôi không thể dừng lại. Những luống rau xanh tươi đang rụi dần, những con vật đang hấp hối vì khát.
Tôi quyết tâm tưới đến khi đất khô hẳn. Hai ngày trôi qua, tôi vẫn miệt mài tưới nước. Cuối cùng, sự kiên trì của tôi được đền đáp. Đất bắt đầu mềm hơn, nước từ từ thấm sâu xuống dưới. Rễ cây hút nước, những chiếc lá xanh trở lại. Đất quê hương tôi đã được hồi sinh.
Tôi đứng ngắm nhìn những luống rau xanh tươi tốt, lòng tràn ngập hạnh phúc. Dù nắng có gay gắt đến đâu, đất có khô cằn đến đâu, tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Bởi vì đây là mảnh đất quê hương tôi, nơi sinh ra và nuôi dưỡng tôi.
Tôi cuốc xới vùng đất, cố gắng tạo những luống thoáng khí để nước ngấm xuống nhanh hơn. Nhưng đất vẫn cứng như đá, nước chỉ thấm được một lớp nông rồi trôi đi. Tôi thêm nước, nhưng nước chảy ào ào xuống đất mà không thấm. Đất như một cái sàng, lọc hết nước, chỉ để lại những rễ cây khô khốc.
Càng tưới, tôi càng tuyệt vọng. Đất quê hương tôi khô như sa mạc, ngay cả những cơn mưa rào cũng không thể làm mềm nó. Tôi thấm mệt, mồ hôi nhễ nhại. Ánh mặt trời không thương tiếc thiêu đốt làn da tôi, nhưng tôi không thể dừng lại. Những luống rau xanh tươi đang rụi dần, những con vật đang hấp hối vì khát.
Tôi quyết tâm tưới đến khi đất khô hẳn. Hai ngày trôi qua, tôi vẫn miệt mài tưới nước. Cuối cùng, sự kiên trì của tôi được đền đáp. Đất bắt đầu mềm hơn, nước từ từ thấm sâu xuống dưới. Rễ cây hút nước, những chiếc lá xanh trở lại. Đất quê hương tôi đã được hồi sinh.
Tôi đứng ngắm nhìn những luống rau xanh tươi tốt, lòng tràn ngập hạnh phúc. Dù nắng có gay gắt đến đâu, đất có khô cằn đến đâu, tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Bởi vì đây là mảnh đất quê hương tôi, nơi sinh ra và nuôi dưỡng tôi.