Tại một làng quê thanh bình ở Hà Nội, sinh sống một chú Thổ đu tên là Hà Lội. Khác với những người anh em đồng loại chỉ thích ăn đất, Hà Lội lại có một niềm đam mê cháy bỏng với xăng dầu.
Hằng ngày, Hà Lội lân la khắp các bến xe, gara ô tô để ngửi mùi xăng thơm nồng nàn. Mỗi lần được thưởng thức một ngụm xăng nhỏ, chú ta như lên chín tầng mây, quên hết cả thế giới xung quanh.
Nhưng rồi vận rủi ập đến. Một ngày nọ, nguồn cung xăng dầu ở làng quê cạn kiệt. Hà Lội vô cùng hoảng sợ và tuyệt vọng. Không có xăng, chú ta như cá mắc cạn, chẳng còn biết sống sao.
Trong lúc buồn chán, Hà Lội lang thang đến bãi rác gần làng. Bất ngờ, chú ta phát hiện một chiếc can dầu cũ bỏ quên trong đống rác thải. Như bắt được vàng, Hà Lội lao tới, há miệng ngấu nghiến từng ngụm lớn.
Tuy nhiên, không kịp nuốt hết, chú ta bất ngờ nấc lên một cái, phun một tia xăng vào mắt. Đau đớn tột cùng, Hà Lội nhảy dựng lên, lăn lộn dưới đất.
Mọi người xung quanh nghe tiếng hét xé lòng, vội chạy đến xem. Họ thấy Hà Lội nằm vật vã với đôi mắt đỏ ngầu, không ngừng chảy nước. Cả làng hoảng hốt, nhanh chóng đưa chú ta đi cấp cứu.
Sau một thời gian điều trị, Hà Lội cuối cùng cũng bình phục. Tuy nhiên, từ đó về sau, chú ta không bao giờ dám đụng đến xăng dầu nữa. Và nỗi khát xăng của Hà Lội cũng mãi mãi trở thành một huyền thoại trong làng quê ấy.
Hằng ngày, Hà Lội lân la khắp các bến xe, gara ô tô để ngửi mùi xăng thơm nồng nàn. Mỗi lần được thưởng thức một ngụm xăng nhỏ, chú ta như lên chín tầng mây, quên hết cả thế giới xung quanh.
Nhưng rồi vận rủi ập đến. Một ngày nọ, nguồn cung xăng dầu ở làng quê cạn kiệt. Hà Lội vô cùng hoảng sợ và tuyệt vọng. Không có xăng, chú ta như cá mắc cạn, chẳng còn biết sống sao.
Trong lúc buồn chán, Hà Lội lang thang đến bãi rác gần làng. Bất ngờ, chú ta phát hiện một chiếc can dầu cũ bỏ quên trong đống rác thải. Như bắt được vàng, Hà Lội lao tới, há miệng ngấu nghiến từng ngụm lớn.
Tuy nhiên, không kịp nuốt hết, chú ta bất ngờ nấc lên một cái, phun một tia xăng vào mắt. Đau đớn tột cùng, Hà Lội nhảy dựng lên, lăn lộn dưới đất.
Mọi người xung quanh nghe tiếng hét xé lòng, vội chạy đến xem. Họ thấy Hà Lội nằm vật vã với đôi mắt đỏ ngầu, không ngừng chảy nước. Cả làng hoảng hốt, nhanh chóng đưa chú ta đi cấp cứu.
Sau một thời gian điều trị, Hà Lội cuối cùng cũng bình phục. Tuy nhiên, từ đó về sau, chú ta không bao giờ dám đụng đến xăng dầu nữa. Và nỗi khát xăng của Hà Lội cũng mãi mãi trở thành một huyền thoại trong làng quê ấy.