Trong cơn hoảng loạn thoát nạn, anh Tùng may mắn thoát khỏi đám cháy kinh hoàng. Khi cánh cửa an toàn khép lại sau lưng, anh cảm thấy như trút được gánh nặng ngàn cân.
Để ăn mừng chiến thắng, anh Tùng quyết định đến một quán karaoke gần đó. Cùng một nhóm bạn, anh thoải mái cất tiếng hát, xua tan mọi nỗi sợ hãi và căng thẳng vừa trải qua. Họ cười đùa, chia sẻ những khoảnh khắc đầy cảm xúc của cuộc thoát nạn thần kỳ.
Đang say sưa trong men say chiến thắng, cánh cửa phòng karaoke bất ngờ mở ra. Một nhóm người ùa vào, trong đó có anh Hùng, người hàng xóm thường xuyên đồn đại những điều không hay về anh Tùng.
Với khuôn mặt tái mét, anh Hùng lắp bắp xin lỗi: "Tôi... tôi xin lỗi... Tôi đã lan truyền những tin đồn sai về anh... Tôi không ngờ anh lại là một người anh hùng..."
Cả phòng im lặng, ánh mắt mọi người đổ dồn vào anh Tùng. Anh hít một hơi thật sâu, rồi mỉm cười nói: "Không sao đâu. Tôi hiểu rằng anh chỉ lo lắng cho tôi thôi. Hãy quên quá khứ đi và cùng nhau vui mừng vì chúng ta đã thoát nạn an toàn."
Lời nói của anh Tùng như một cơn gió mát lành, xua tan đi những hiểu lầm và oán giận. Cả nhóm tiếp tục bữa tiệc karaoke, hát vang những bài ca chiến thắng và tình đoàn kết.
Đêm đó, tiếng hát của họ ngân vang khắp phố phường, như một lời nhắc nhở rằng ngay cả trong những tình huống nguy hiểm nhất, sự dũng cảm và tình người vẫn có thể tỏa sáng.
Để ăn mừng chiến thắng, anh Tùng quyết định đến một quán karaoke gần đó. Cùng một nhóm bạn, anh thoải mái cất tiếng hát, xua tan mọi nỗi sợ hãi và căng thẳng vừa trải qua. Họ cười đùa, chia sẻ những khoảnh khắc đầy cảm xúc của cuộc thoát nạn thần kỳ.
Đang say sưa trong men say chiến thắng, cánh cửa phòng karaoke bất ngờ mở ra. Một nhóm người ùa vào, trong đó có anh Hùng, người hàng xóm thường xuyên đồn đại những điều không hay về anh Tùng.
Với khuôn mặt tái mét, anh Hùng lắp bắp xin lỗi: "Tôi... tôi xin lỗi... Tôi đã lan truyền những tin đồn sai về anh... Tôi không ngờ anh lại là một người anh hùng..."
Cả phòng im lặng, ánh mắt mọi người đổ dồn vào anh Tùng. Anh hít một hơi thật sâu, rồi mỉm cười nói: "Không sao đâu. Tôi hiểu rằng anh chỉ lo lắng cho tôi thôi. Hãy quên quá khứ đi và cùng nhau vui mừng vì chúng ta đã thoát nạn an toàn."
Lời nói của anh Tùng như một cơn gió mát lành, xua tan đi những hiểu lầm và oán giận. Cả nhóm tiếp tục bữa tiệc karaoke, hát vang những bài ca chiến thắng và tình đoàn kết.
Đêm đó, tiếng hát của họ ngân vang khắp phố phường, như một lời nhắc nhở rằng ngay cả trong những tình huống nguy hiểm nhất, sự dũng cảm và tình người vẫn có thể tỏa sáng.