Bước trên mảnh đất quê nhà sau nhiều năm xa cách, tôi tràn ngập cảm xúc khi được đoàn tụ với gia đình, người thân. Nhưng niềm vui sướng ấy bất ngờ tan biến, nhường chỗ cho cái lạnh toát nơi sống lưng khi tôi biết được sự thật kinh hoàng.
Vài năm trước, tôi rời quê hương để mưu sinh xứ người với ước mơ kiếm thật nhiều tiền, mang về chu cấp cho gia đình. Tôi dành dụm từng đồng, thậm chí không dám tiêu xài hoang phí. Mỗi tháng, tôi đều đặn gửi hết tiền lương về cho vợ, tin tưởng rằng cô ấy sẽ dùng số tiền đó để vun vén cho gia đình nhỏ của chúng tôi.
Nhưng ngày trở về, thế giới của tôi như sụp đổ. Tôi phát hiện ra rằng vợ tôi đã dùng số tiền ấy để trả nợ cờ bạc và đổ vào những thú vui xa hoa. Không một đồng nào được dùng vào mục đích xây dựng mái ấm.
Tôi cảm thấy như mình bị phản bội. Tôi đã làm việc cật lực, chịu đựng nỗi cô đơn nơi đất khách quê người để gửi từng đồng về cho vợ mình, thế nhưng cô ấy lại tiêu xài hoang phí vào những việc vô bổ. Sự tức giận và thất vọng dâng lên trong tôi như ngọn lửa thiêu đốt.
Tôi đối chất với vợ, cô ấy thừa nhận mọi chuyện với đôi mắt đẫm lệ. Cô ấy nói rằng cô ấy cũng hối hận, nhưng đã quá muộn. Số tiền tôi vất vả kiếm được đã không còn nữa.
Tôi cảm thấy bàng hoàng và tuyệt vọng. Tôi đã gửi gắm cả niềm tin và tiền bạc cho vợ, nhưng đổi lại chỉ là sự phản bội. Tôi không biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo. Mái ấm mà tôi từng xây dựng giờ đây chỉ còn là đống tro tàn, và tôi không còn một đồng xu dính túi.
Vài năm trước, tôi rời quê hương để mưu sinh xứ người với ước mơ kiếm thật nhiều tiền, mang về chu cấp cho gia đình. Tôi dành dụm từng đồng, thậm chí không dám tiêu xài hoang phí. Mỗi tháng, tôi đều đặn gửi hết tiền lương về cho vợ, tin tưởng rằng cô ấy sẽ dùng số tiền đó để vun vén cho gia đình nhỏ của chúng tôi.
Nhưng ngày trở về, thế giới của tôi như sụp đổ. Tôi phát hiện ra rằng vợ tôi đã dùng số tiền ấy để trả nợ cờ bạc và đổ vào những thú vui xa hoa. Không một đồng nào được dùng vào mục đích xây dựng mái ấm.
Tôi cảm thấy như mình bị phản bội. Tôi đã làm việc cật lực, chịu đựng nỗi cô đơn nơi đất khách quê người để gửi từng đồng về cho vợ mình, thế nhưng cô ấy lại tiêu xài hoang phí vào những việc vô bổ. Sự tức giận và thất vọng dâng lên trong tôi như ngọn lửa thiêu đốt.
Tôi đối chất với vợ, cô ấy thừa nhận mọi chuyện với đôi mắt đẫm lệ. Cô ấy nói rằng cô ấy cũng hối hận, nhưng đã quá muộn. Số tiền tôi vất vả kiếm được đã không còn nữa.
Tôi cảm thấy bàng hoàng và tuyệt vọng. Tôi đã gửi gắm cả niềm tin và tiền bạc cho vợ, nhưng đổi lại chỉ là sự phản bội. Tôi không biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo. Mái ấm mà tôi từng xây dựng giờ đây chỉ còn là đống tro tàn, và tôi không còn một đồng xu dính túi.