Trong sảnh đường lộng lẫy của Thánh địa Bất Diệt, một không khí trịnh trọng bao trùm khắp nơi. Trên ngai vàng chạm khắc tinh xảo, lão giáo chủ Bất Diệt Tử, người đứng đầu võ lâm suốt 40 năm qua, đang ngồi tựa mình vào gối, khuôn mặt khắc khổ lộ vẻ mệt mỏi.
Bên dưới, các đệ tử và trưởng lão ngồi nghiêm trang, mắt hướng lên giáo chủ với sự lo lắng và kính trọng. Một sự im lặng nặng nề bao trùm khi Bất Diệt Tử bắt đầu nói:
"Các đệ tử, những trưởng lão kính mến, hôm nay ta triệu tập mọi người đến đây để đưa ra một thông báo quan trọng. Sau nhiều năm cống hiến cho võ lâm, sức khỏe ta đã suy yếu nghiêm trọng. Ta thấy không còn đủ khả năng để lãnh đạo Thánh địa Bất Diệt nữa."
Một tiếng thở dài tập thể vang lên trong sảnh đường. Các đệ tử đã đoán trước điều này, nhưng khi lời nói của giáo chủ được thốt ra, họ vẫn không khỏi đau lòng.
"Ta đã suy nghĩ rất kỹ về quyết định này. Ta tin rằng đã đến lúc cho một thế hệ mới lãnh đạo Thánh địa Bất Diệt. Võ lâm đang phải đối mặt với những thách thức mới, và các ngươi cần một người trẻ hơn, khỏe hơn để dẫn dắt các ngươi."
Bất Diệt Tử lấy ra một chiếc khăn mùi xoa trắng từ trong ngực áo và lau nước mắt đang lăn trên má mình. Những giọt nước mắt này không phải vì hối tiếc mà là vì tự hào. Ông đã chứng kiến Thánh địa Bất Diệt phát triển mạnh mẽ dưới sự lãnh đạo của mình, và ông tin rằng tương lai của nó sẽ còn tươi sáng hơn nữa.
"Ta xin từ chức vị trí giáo chủ và giao lại trách nhiệm cho đại đệ tử của ta, Vô Song Kiếm."
Sảnh đường bùng nổ trong tiếng hò reo. Vô Song Kiếm, một kiếm sĩ trẻ tài năng và đầy triển vọng, đã chứng minh bản lĩnh của mình trong vô số trận chiến. Các đệ tử tin tưởng rằng anh sẽ là một người kế nhiệm xứng đáng.
Bất Diệt Tử đứng dậy, từng bước chậm rãi đi xuống khỏi ngai vàng. Khi ông đến bên Vô Song Kiếm, ông trao cho anh chiếc khăn mùi xoa của mình.
"Hãy giữ lấy chiếc khăn này, Vô Song. Nó sẽ nhắc nhở ngươi về những thử thách và chiến thắng mà Thánh địa Bất Diệt đã trải qua. Và hãy luôn nhớ rằng, sức mạnh thực sự nằm ở tình đoàn kết của chúng ta."
Vô Song Kiếm nhận lấy chiếc khăn với sự tôn kính. Anh biết rằng đây không chỉ là một vật kỷ niệm mà còn là biểu tượng cho di sản của Thánh địa Bất Diệt.
Bất Diệt Tử quay lại nhìn các đệ tử của mình. "Ta không ngừng nghỉ hưu. Ta sẽ luôn theo dõi Thánh địa Bất Diệt từ xa và hỗ trợ các ngươi hết mình."
Các đệ tử của Bất Diệt Tử cúi đầu chào ông. Họ biết rằng ông sẽ luôn là giáo chủ của họ, ngay cả khi ông không còn ở đây về mặt thể xác.
Và như vậy, lão giáo chủ Bất Diệt Tử đã chính thức nghỉ hưu, để lại một di sản của sức mạnh, lòng dũng cảm và sự đoàn kết. Và Thánh địa Bất Diệt, dưới sự lãnh đạo mới của Vô Song Kiếm, tiếp tục phát triển mạnh mẽ, bảo vệ võ lâm khỏi mọi mối đe dọa.
Bên dưới, các đệ tử và trưởng lão ngồi nghiêm trang, mắt hướng lên giáo chủ với sự lo lắng và kính trọng. Một sự im lặng nặng nề bao trùm khi Bất Diệt Tử bắt đầu nói:
"Các đệ tử, những trưởng lão kính mến, hôm nay ta triệu tập mọi người đến đây để đưa ra một thông báo quan trọng. Sau nhiều năm cống hiến cho võ lâm, sức khỏe ta đã suy yếu nghiêm trọng. Ta thấy không còn đủ khả năng để lãnh đạo Thánh địa Bất Diệt nữa."
Một tiếng thở dài tập thể vang lên trong sảnh đường. Các đệ tử đã đoán trước điều này, nhưng khi lời nói của giáo chủ được thốt ra, họ vẫn không khỏi đau lòng.
"Ta đã suy nghĩ rất kỹ về quyết định này. Ta tin rằng đã đến lúc cho một thế hệ mới lãnh đạo Thánh địa Bất Diệt. Võ lâm đang phải đối mặt với những thách thức mới, và các ngươi cần một người trẻ hơn, khỏe hơn để dẫn dắt các ngươi."
Bất Diệt Tử lấy ra một chiếc khăn mùi xoa trắng từ trong ngực áo và lau nước mắt đang lăn trên má mình. Những giọt nước mắt này không phải vì hối tiếc mà là vì tự hào. Ông đã chứng kiến Thánh địa Bất Diệt phát triển mạnh mẽ dưới sự lãnh đạo của mình, và ông tin rằng tương lai của nó sẽ còn tươi sáng hơn nữa.
"Ta xin từ chức vị trí giáo chủ và giao lại trách nhiệm cho đại đệ tử của ta, Vô Song Kiếm."
Sảnh đường bùng nổ trong tiếng hò reo. Vô Song Kiếm, một kiếm sĩ trẻ tài năng và đầy triển vọng, đã chứng minh bản lĩnh của mình trong vô số trận chiến. Các đệ tử tin tưởng rằng anh sẽ là một người kế nhiệm xứng đáng.
Bất Diệt Tử đứng dậy, từng bước chậm rãi đi xuống khỏi ngai vàng. Khi ông đến bên Vô Song Kiếm, ông trao cho anh chiếc khăn mùi xoa của mình.
"Hãy giữ lấy chiếc khăn này, Vô Song. Nó sẽ nhắc nhở ngươi về những thử thách và chiến thắng mà Thánh địa Bất Diệt đã trải qua. Và hãy luôn nhớ rằng, sức mạnh thực sự nằm ở tình đoàn kết của chúng ta."
Vô Song Kiếm nhận lấy chiếc khăn với sự tôn kính. Anh biết rằng đây không chỉ là một vật kỷ niệm mà còn là biểu tượng cho di sản của Thánh địa Bất Diệt.
Bất Diệt Tử quay lại nhìn các đệ tử của mình. "Ta không ngừng nghỉ hưu. Ta sẽ luôn theo dõi Thánh địa Bất Diệt từ xa và hỗ trợ các ngươi hết mình."
Các đệ tử của Bất Diệt Tử cúi đầu chào ông. Họ biết rằng ông sẽ luôn là giáo chủ của họ, ngay cả khi ông không còn ở đây về mặt thể xác.
Và như vậy, lão giáo chủ Bất Diệt Tử đã chính thức nghỉ hưu, để lại một di sản của sức mạnh, lòng dũng cảm và sự đoàn kết. Và Thánh địa Bất Diệt, dưới sự lãnh đạo mới của Vô Song Kiếm, tiếp tục phát triển mạnh mẽ, bảo vệ võ lâm khỏi mọi mối đe dọa.