NGUYỄN VIẾT SOẠN
Nhân Viên
Khi mặt trời vừa hé rạng đánh dấu ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ, đoạn cao tốc Pháp Vân – Cầu Giẽ đã chìm trong một biển xe cộ ùn ứ kéo dài.
Những phương tiện nối đuôi nhau san sát, inch từng inch tiến về phía trước giữa tiếng còi inh ỏi và khói xả thải ngột ngạt. Sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt những người lái xe, họ căng mắt nhìn vào hàng dài phía trước, hy vọng có một khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Ông Nam, một doanh nhân phải đưa gia đình đi nghỉ lễ, bất lực ngồi sau tay lái. "Tôi đã dự đoán sẽ có kẹt xe, nhưng không ngờ lại khủng khiếp đến vậy," ông thở dài. "Thế này thì cả ngày mất."
Cô Phương, một nhân viên văn phòng trẻ tuổi, cố gắng tìm cách giải trí trên điện thoại của mình. "Tôi chỉ muốn về nhà và nghỉ ngơi," cô lẩm bẩm, giọng đầy thất vọng. "Nhưng xem ra phải mất nhiều giờ nữa."
Những đứa trẻ trên xe trở nên bồn chồn và khó chịu, đòi hỏi sự chú ý của cha mẹ. Tiếng khóc và la hét càng làm tăng thêm sự căng thẳng và ngột ngạt trong không khí.
Giữa biển xe cộ, một nhóm cảnh sát giao thông vật lộn để kiểm soát tình hình. Họ liên tục thông báo về tình trạng ùn tắc thông qua loa phóng thanh, nhưng giao thông vẫn tiếp tục chậm chạp.
Khi thời gian chờ đợi kéo dài, sự tức giận bắt đầu bùng phát. Những người lái xe bấm còi inh ỏi, chửi thề và ra khỏi xe để tranh cãi với nhau. Không gian chật chội trở thành một nồi áp suất của sự bực bội và căng thẳng.
Ùn tắc vẫn tiếp tục kéo dài hàng giờ, thử thách sự kiên nhẫn của những người đi đường. Khi mặt trời bắt đầu lặn, nhiều người đã từ bỏ và tìm đường vòng khác, điều này càng làm trầm trọng thêm tình trạng hỗn loạn.
Cuối cùng, sau một ngày dài mệt mỏi, lưu thông bắt đầu thông thoáng trở lại. Những chiếc xe có thể tiến về phía trước với tốc độ chậm nhưng ổn định, mang theo những người lái xe kiệt sức và thất vọng.
Đoạn cao tốc Pháp Vân – Cầu Giẽ một lần nữa trở thành một con đường huyết mạch kết nối thủ đô với các tỉnh phía Nam, nhưng nỗi ám ảnh về cơn kẹt xe kéo dài vẫn sẽ mãi ám ảnh những người phải đi qua trong những ngày cao điểm.
Những phương tiện nối đuôi nhau san sát, inch từng inch tiến về phía trước giữa tiếng còi inh ỏi và khói xả thải ngột ngạt. Sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt những người lái xe, họ căng mắt nhìn vào hàng dài phía trước, hy vọng có một khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Ông Nam, một doanh nhân phải đưa gia đình đi nghỉ lễ, bất lực ngồi sau tay lái. "Tôi đã dự đoán sẽ có kẹt xe, nhưng không ngờ lại khủng khiếp đến vậy," ông thở dài. "Thế này thì cả ngày mất."
Cô Phương, một nhân viên văn phòng trẻ tuổi, cố gắng tìm cách giải trí trên điện thoại của mình. "Tôi chỉ muốn về nhà và nghỉ ngơi," cô lẩm bẩm, giọng đầy thất vọng. "Nhưng xem ra phải mất nhiều giờ nữa."
Những đứa trẻ trên xe trở nên bồn chồn và khó chịu, đòi hỏi sự chú ý của cha mẹ. Tiếng khóc và la hét càng làm tăng thêm sự căng thẳng và ngột ngạt trong không khí.
Giữa biển xe cộ, một nhóm cảnh sát giao thông vật lộn để kiểm soát tình hình. Họ liên tục thông báo về tình trạng ùn tắc thông qua loa phóng thanh, nhưng giao thông vẫn tiếp tục chậm chạp.
Khi thời gian chờ đợi kéo dài, sự tức giận bắt đầu bùng phát. Những người lái xe bấm còi inh ỏi, chửi thề và ra khỏi xe để tranh cãi với nhau. Không gian chật chội trở thành một nồi áp suất của sự bực bội và căng thẳng.
Ùn tắc vẫn tiếp tục kéo dài hàng giờ, thử thách sự kiên nhẫn của những người đi đường. Khi mặt trời bắt đầu lặn, nhiều người đã từ bỏ và tìm đường vòng khác, điều này càng làm trầm trọng thêm tình trạng hỗn loạn.
Cuối cùng, sau một ngày dài mệt mỏi, lưu thông bắt đầu thông thoáng trở lại. Những chiếc xe có thể tiến về phía trước với tốc độ chậm nhưng ổn định, mang theo những người lái xe kiệt sức và thất vọng.
Đoạn cao tốc Pháp Vân – Cầu Giẽ một lần nữa trở thành một con đường huyết mạch kết nối thủ đô với các tỉnh phía Nam, nhưng nỗi ám ảnh về cơn kẹt xe kéo dài vẫn sẽ mãi ám ảnh những người phải đi qua trong những ngày cao điểm.