Trong màn đêm tĩnh mịch, Xamer lặng lẽ bước ra khỏi nhà, tay kẹp chặt chiếc hộp kim loại nhỏ. Inside hộp là khẩu súng hơi và 24 viên đạn. Anh ta đã lên kế hoạch cho một chuyến đi đêm đầy rẫy nguy hiểm.
Khi anh ta đi lang thang trên những con phố vắng, bóng anh ta tạo nên những hình thù kỳ quái trên những bức tường đổ nát. Không khí ngột ngạt nặng nề với sự đe dọa vô hình. Đột nhiên, anh ta nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần phía sau.
Xamer quay lại và nhìn thấy một nhóm thanh thiếu niên mặc đồ đen, tay cầm gậy bóng chày. Ánh mắt họ hung dữ và mang đầy ý đồ xấu xa. Xamer biết mình sắp gặp rắc rối.
"Này, nhóc con," một trong những thanh thiếu niên trêu chọc. "Có gì trong hộp vậy?"
Xamer vội vã giấu hộp vào túi áo khoác. "Không có gì cả."
"Chúng tôi biết là có," một người khác nói. "Đưa nó ra đây."
Xamer cảnh giác từ chối. "Các người không được phép lục soát tôi."
Các thanh thiếu niên cười lớn. "Được thôi, vậy thì hãy chơi trò đuổi bắt."
Chúng lao vào tấn công Xamer, gậy bóng chày vung loạn xạ. Xamer né được những đòn đầu tiên, nhưng anh ta biết mình không thể chạy mãi. anh ta phải tìm cách thoát khỏi tình huống này.
Trong cơn tuyệt vọng, Xamer rút khẩu súng hơi ra khỏi túi áo khoác. Anh ta chỉ nó vào những kẻ tấn công, hét lên: "Dừng lại!"
Các thanh thiếu niên khựng lại trong chớp mắt. Họ không ngờ Xamer lại có vũ khí.
"Thằng nhóc này có súng," một trong những người hét lên.
Hoảng sợ, những kẻ tấn công quay đầu bỏ chạy. Xamer đứng như trời trồng, khẩu súng hơi vẫn chĩa về hướng chúng. Anh ta đã thoát chết trong gang tấc.
Khi sự việc lắng xuống, Xamer cất khẩu súng hơi trở vào hộp và tiếp tục đi về phía bóng tối. Anh ta không bao giờ muốn sử dụng nó nữa, nhưng anh ta biết rằng trong một thế giới nguy hiểm, đôi khi sự tự vệ là cần thiết.
Khi anh ta đi lang thang trên những con phố vắng, bóng anh ta tạo nên những hình thù kỳ quái trên những bức tường đổ nát. Không khí ngột ngạt nặng nề với sự đe dọa vô hình. Đột nhiên, anh ta nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần phía sau.
Xamer quay lại và nhìn thấy một nhóm thanh thiếu niên mặc đồ đen, tay cầm gậy bóng chày. Ánh mắt họ hung dữ và mang đầy ý đồ xấu xa. Xamer biết mình sắp gặp rắc rối.
"Này, nhóc con," một trong những thanh thiếu niên trêu chọc. "Có gì trong hộp vậy?"
Xamer vội vã giấu hộp vào túi áo khoác. "Không có gì cả."
"Chúng tôi biết là có," một người khác nói. "Đưa nó ra đây."
Xamer cảnh giác từ chối. "Các người không được phép lục soát tôi."
Các thanh thiếu niên cười lớn. "Được thôi, vậy thì hãy chơi trò đuổi bắt."
Chúng lao vào tấn công Xamer, gậy bóng chày vung loạn xạ. Xamer né được những đòn đầu tiên, nhưng anh ta biết mình không thể chạy mãi. anh ta phải tìm cách thoát khỏi tình huống này.
Trong cơn tuyệt vọng, Xamer rút khẩu súng hơi ra khỏi túi áo khoác. Anh ta chỉ nó vào những kẻ tấn công, hét lên: "Dừng lại!"
Các thanh thiếu niên khựng lại trong chớp mắt. Họ không ngờ Xamer lại có vũ khí.
"Thằng nhóc này có súng," một trong những người hét lên.
Hoảng sợ, những kẻ tấn công quay đầu bỏ chạy. Xamer đứng như trời trồng, khẩu súng hơi vẫn chĩa về hướng chúng. Anh ta đã thoát chết trong gang tấc.
Khi sự việc lắng xuống, Xamer cất khẩu súng hơi trở vào hộp và tiếp tục đi về phía bóng tối. Anh ta không bao giờ muốn sử dụng nó nữa, nhưng anh ta biết rằng trong một thế giới nguy hiểm, đôi khi sự tự vệ là cần thiết.