Trong cơn khốn khó, Thảo buộc chặt lòng tự trọng, gửi lời cầu xin mượn 10 nghìn mua mì tôm duy trì sinh hoạt trong 3 tháng. Thế nhưng, lời khẩn cầu của cô lại bị người quen phũ phàng từ chối.
"10 nghìn ư? Nhiều thế! Việc gì phải mua mì tôm, ra ngoài làm gì đó kiếm tiền đi!"
Câu trả lời hờ hững như một gáo nước lạnh dội vào nỗi tuyệt vọng của Thảo. Cô lạc vào bế tắc, không biết phải bấu víu vào đâu. Chồng cô đã bỏ đi, công việc bấp bênh, tiền thuê nhà chồng chất, con cái thì ốm đau liên miên.
Trong cơn cùng quẫn, Thảo ngậm ngùi đi xin ăn từng bữa. Những ánh mắt thương hại, những lời xì xào bàn tán càng khiến trái tim cô quặn thắt. Cô ước gì mình có thể biến mất khỏi thế giới này.
Một chiều muộn, khi Thảo đang đi lang thang trên phố, cô bắt gặp một cụ bà già yếu ngồi co ro bên vệ đường. Nhìn đôi mắt đục ngầu, gương mặt khắc khổ của bà, Thảo chợt thấy đồng cảm. Cô lấy hết can đảm tiến lại gần, đưa cho cụ bà 5 nghìn đồng trong túi.
"Con không có gì nhiều, chỉ có thể giúp bà chút ít thôi", Thảo nói trong nghẹn ngào.
Cụ bà ngạc nhiên, rồi nở một nụ cười hiền hậu. "Con gái à, tiền bạc không quan trọng bằng tấm lòng. Cảm ơn con".
Khoảnh khắc đó, Thảo cảm thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Cô nhận ra rằng, ngay cả trong những lúc tuyệt vọng nhất, vẫn còn những người tốt bụng sẵn sàng giúp đỡ. Và đôi khi, cho đi chính là nhận lại.
"10 nghìn ư? Nhiều thế! Việc gì phải mua mì tôm, ra ngoài làm gì đó kiếm tiền đi!"
Câu trả lời hờ hững như một gáo nước lạnh dội vào nỗi tuyệt vọng của Thảo. Cô lạc vào bế tắc, không biết phải bấu víu vào đâu. Chồng cô đã bỏ đi, công việc bấp bênh, tiền thuê nhà chồng chất, con cái thì ốm đau liên miên.
Trong cơn cùng quẫn, Thảo ngậm ngùi đi xin ăn từng bữa. Những ánh mắt thương hại, những lời xì xào bàn tán càng khiến trái tim cô quặn thắt. Cô ước gì mình có thể biến mất khỏi thế giới này.
Một chiều muộn, khi Thảo đang đi lang thang trên phố, cô bắt gặp một cụ bà già yếu ngồi co ro bên vệ đường. Nhìn đôi mắt đục ngầu, gương mặt khắc khổ của bà, Thảo chợt thấy đồng cảm. Cô lấy hết can đảm tiến lại gần, đưa cho cụ bà 5 nghìn đồng trong túi.
"Con không có gì nhiều, chỉ có thể giúp bà chút ít thôi", Thảo nói trong nghẹn ngào.
Cụ bà ngạc nhiên, rồi nở một nụ cười hiền hậu. "Con gái à, tiền bạc không quan trọng bằng tấm lòng. Cảm ơn con".
Khoảnh khắc đó, Thảo cảm thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Cô nhận ra rằng, ngay cả trong những lúc tuyệt vọng nhất, vẫn còn những người tốt bụng sẵn sàng giúp đỡ. Và đôi khi, cho đi chính là nhận lại.