Đêm khuya trôi dài, ánh trăng mờ tỏ trên bầu trời rải những vệt sáng lờ mờ xuống phố thị. Giờ đã điểm 0h, thế nhưng bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái tên Linh vẫn ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, mắt đăm đắm nhìn vào hư không.
Ngọn đèn bàn le lói trên chiếc bàn gỗ cũ kĩ, hắt bóng lên khuôn mặt tái nhợt của Linh. Đôi mắt cô hoe đỏ vì khóc quá nhiều, quầng thâm hằn sâu bên dưới tô điểm thêm vẻ mệt mỏi và buồn rầu. Cô cố gắng níu kéo những giấc ngủ đến với mình nhưng từng hồi chuông báo giờ lại cứ như lời nhắc nhở về sự cô đơn và tuyệt vọng.
Tâm trí Linh quay cuồng với những suy nghĩ hỗn loạn. Cô nhớ lại những lời chia tay lạnh lùng của bạn trai, những lời chế giễu của bạn bè sau cú sốc bị phản bội. Những mảnh vỡ trong trái tim cô giờ đây vẫn còn nhức nhối, khiến cô không thể chìm sâu vào giấc ngủ như bình thường.
Ánh đèn ngoài đường hắt lên những vệt sáng nhỏ qua ô cửa sổ, như những ngôi sao lạc loài soi sáng bầu trời đêm u tối trong tâm hồn cô. Linh thầm ước mình cũng có thể như những vì sao ấy, tỏa sáng và không bao giờ cảm thấy cô đơn.
Nhưng cuộc sống chẳng như mong muốn. Trên thực tế, cô chỉ là một cô gái bình thường, lạc lõng và vụn vỡ giữa dòng người hối hả ngoài kia. Cô khao khát có một bờ vai để dựa vào, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình trong những lúc yếu đuối.
Tiếng chuông đồng hồ lại vang lên lần nữa, báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu. Linh đứng dậy khỏi bàn, kéo rèm cửa sổ lại và tắt đèn. Ánh trăng ngoài trời như trút cảm thông theo vào căn phòng, nhưng chẳng thể xoa dịu nỗi buồn thương trong lòng cô.
Với một tiếng thở dài não nề, Linh bước lên giường, nhắm mắt cố chìm vào giấc ngủ. Nhưng đêm nay, giấc ngủ vẫn mãi là điều xa xỉ với cô...
Ngọn đèn bàn le lói trên chiếc bàn gỗ cũ kĩ, hắt bóng lên khuôn mặt tái nhợt của Linh. Đôi mắt cô hoe đỏ vì khóc quá nhiều, quầng thâm hằn sâu bên dưới tô điểm thêm vẻ mệt mỏi và buồn rầu. Cô cố gắng níu kéo những giấc ngủ đến với mình nhưng từng hồi chuông báo giờ lại cứ như lời nhắc nhở về sự cô đơn và tuyệt vọng.
Tâm trí Linh quay cuồng với những suy nghĩ hỗn loạn. Cô nhớ lại những lời chia tay lạnh lùng của bạn trai, những lời chế giễu của bạn bè sau cú sốc bị phản bội. Những mảnh vỡ trong trái tim cô giờ đây vẫn còn nhức nhối, khiến cô không thể chìm sâu vào giấc ngủ như bình thường.
Ánh đèn ngoài đường hắt lên những vệt sáng nhỏ qua ô cửa sổ, như những ngôi sao lạc loài soi sáng bầu trời đêm u tối trong tâm hồn cô. Linh thầm ước mình cũng có thể như những vì sao ấy, tỏa sáng và không bao giờ cảm thấy cô đơn.
Nhưng cuộc sống chẳng như mong muốn. Trên thực tế, cô chỉ là một cô gái bình thường, lạc lõng và vụn vỡ giữa dòng người hối hả ngoài kia. Cô khao khát có một bờ vai để dựa vào, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình trong những lúc yếu đuối.
Tiếng chuông đồng hồ lại vang lên lần nữa, báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu. Linh đứng dậy khỏi bàn, kéo rèm cửa sổ lại và tắt đèn. Ánh trăng ngoài trời như trút cảm thông theo vào căn phòng, nhưng chẳng thể xoa dịu nỗi buồn thương trong lòng cô.
Với một tiếng thở dài não nề, Linh bước lên giường, nhắm mắt cố chìm vào giấc ngủ. Nhưng đêm nay, giấc ngủ vẫn mãi là điều xa xỉ với cô...